CHƯƠNG 1624
Cửu Thiên bay rất nhanh, không cần chậm giống như ngồi mây trắng như lúc tới nữa.
Trong đầu của hắn nhớ rất rõ đường đi lần trước, rất nhanh lại bay về trước cửa của Thánh Linh Thiên Khuyết.
Cửu Thiên gõ cửa lớn, gọi lớn tiếng: “Tiền bối!”
Một tiếng két vang lên, cửa lớn từ từ mở ra một khe.
“Cửu Thiên, cậu lại tới rồi.
Cửu Thiên xuyên qua khe cửa nhìn bóng dáng của ông lão mặc đồ đen, nói: “Tiền bối, tôi cần sự giúp đỡ của ngài, tôi bị bệ hạ của nước Đan Thánh hạ phong ấn rồi.”
Sắc mặt của ông lão mặc đồ đen không thay đổi, thản nhiên nói: “Rất bình thường. Từ lúc cậu đeo nhẫn Cửu Tiêu xuất hiện ở trước mặt hắn thì cậu đã lộ tất cả. Hắn chỉ để lại phong ấn ở trên người cậu, chứng tỏ hắn còn có chút hứng thú với cậu, chỉ cần cậu làm theo những gì hắn muốn thì sẽ không có vấn đề gì cả.”
Cửu Thiên nghiến răng nói: “Bệ hạ muốn giữ tôi lại nước Đan Thánh. Suốt đời suốt kiếp ở lại đây.
Ông lão mặc đồ đen nhíu mày nói: “Cậu không muốn ở lại sao? Vậy cậu tới nước Đan Thánh làm cái gì?”
Ông lão mặc đồ đen nói xong thì chuẩn bị đóng cửa lớn lại.
Cửu Thiên nói: “Tôi là tới cứu người, cứu sư phụ của tôi.”
Thần sắc của ông lão mặc đồ đen cuối cùng cũng có chút thay đổi, nói: “Ngô Tân ư? Hắn cũng sắp đi rồi sao?”
Cửu Thiên nói: “Sắp rồi. Nếu tôi không thể trở về”
Ông lão mặc đồ đen thở dài một tiếng, nói: “Haizz, người quen, từng người đều đi rồi. Người cùng thế hệ với ta cũng vậy. Không ngờ người nhỏ hơn ta cũng sắp đi rồi. Người
chết bay theo gió, không có gì giữ được. Ta không giúp được cậu!”
Ông lão mặc đồ đen dứt lời thì đóng cửa lớn lại.
Cửu Thiên quát to: “Lẽ nào ngài có một thân bản lĩnh chỉ nguyện ý ở đây canh giữ linh vị sao? Vậy ngài còn tu đạo, luyện khí gì nữa!”
Âm thanh khuếch tán, nhưng không có ai đáp lại.
Cửu Thiên nhìn cửa nói, từ từ nói: “Ngài đã từ bỏ, nhưng tôi sẽ không từ bỏ. Cửu Thiên tôi chưa từng biết cái gì là từ bỏ.
Cửu Thiên xoay người, trong mắt xẹt qua ánh sáng kiên định, rảo bước rời đi.
Bỗng nhiên đằng sau truyền tới một tiếng két cửa lớn mở ra.
Cửu Thiên nghe thấy tiếng thì lập tức dừng bước chân, vội vàng quay đầu lại, Cửu Thiên nhìn ông lão mặc đồ đen nói: “Tiền bối, ngài chịu giúp tôi rồi sao?”
Ông lão mặc đồ đen lạnh lùng nói: “Không, ta chỉ là muốn nói với tên nhóc ngu ngốc như cậu. Tu đạo không phải vì để đánh đánh giết giết, luyện khí cũng không phải để đánh
nhau với người khác. Tính cách giống như cậu, cho dù ăn dược dịch của cây thần cũng sẽ bạo huyết mà chết. Cho dù máu của cậu chảy đầy đất, cho dù cậu thân chết đạo tiêu, cũng không có ai sẽ cứu cậu, cậu hiểu không?”
Cửu Thiên sững sờ khi nghe thấy lời của ông lão mặc đồ đen.
Dược dịch của cây thần? Lẽ nào cái ông ta nói là dịch cây của cây Thánh Linh Bổ Thiên ư?
Bạo huyết mà chết? Đây không phải là phong ấn mà bệ hạ hạ cho hắn sao?
Máu chảy đầy đất, thân chết đạo tiêu?
Lẽ nào nói, phải như vậy mới có thể...
Cửu Thiên bỗng mỉm cười, lớn giọng nói: “Tôi hiểu rồi! Tiền bối, tôi hiểu rồi!”
Ông lão mặc đồ đen hừ lạnh một tiếng, phất tay lại đóng cửa lớn lại.
Cửu Thiên cười nói ở trong lòng: “Ngươi hiểu cái quái gì!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất