CHƯƠNG 1638 

Đan Thánh quốc chủ nhẹ nhàng phất tay, không gian chi lực bên ngoài lập tức xao động rồi chậm rãi tách ra. 

Nhất thời, Cửu Thiên nhìn thấy một vách tường che trời, xuất hiện phía sau không gian chi lực. 

Đó là một bức tường trải đầy phù văn, trên đó hiện rõ phù văn, tỏa ra ánh sáng Thái Cực mạnh mẽ, âm dương ngư không ngừng lưu chuyển. 

Càn khôn chi lực, trận pháp Càn Khôn, tùy tiện nhìn bất kỳ nơi nào cũng đều là phù văn cực kỳ cường đại. Chỉ dùng mắt thường để nhìn, Cửu Thiên cũng có thể cảm nhận được tinh thần mình đang run rẩy. 

Lực lượng ẩn chứa trong đó quá cường đại, chỉ sợ tùy tiện lấy ra bất cứ thứ gì cũng có thể dễ dàng giết chết hắn! 

Ở cuối tầm mắt, phía trên vách tường có một vết nứt rõ ràng, như thể bầu trời bị chia thành hai nửa, lộ ra khoảng không vô tận bên ngoài. 

Cửu Thiên lẩm bẩm nói: "Nứt ra? Chẳng lẽ đan tháp đã bắt đầu nứt ra từ Thất Trọng Thiên sao?" 

Đan Thánh quốc chủ cười nói: "Không sai. Chúc mừng ngươi đã thấy được bí mật lớn nhất của nước Đan Thánh. Đan tháp gốc rễ từ khi lập quốc của nước Đan Thánh đã không còn nguyên vẹn gì. Bắt đầu từ tầng thứ bảy, đan tháp đã vỡ vụn thành hai nửa. Chỉ còn lại một bộ phận rất nhỏ còn dính chung một chỗ, nhưng dựa theo suy tính của ta, không tới trăm năm thì chúng sẽ hoàn toàn tách ra. Đến lúc đó, nước Đan Thánh cũng không có Thất, Bát Trọng Thiên, giống như không có Cửu Trọng Thiên vậy!" 

Cửu Thiên kinh ngạc nói: "Không có Cửu Trọng Thiên? Không phải Cửu Trọng Thiên là nơi dẫn đến chỗ hỗn độn sao?" 

Đan Thánh quốc chủ cười nói: "Đó chỉ là những gì một kẻ ngốc nhìn thấy thôi. Trong thiên hạ này cũng chưa nghe nói qua có ai tìm được một cánh cổng ổn định dẫn đến nơi hỗn độn. Nếu như nước Đan Thánh của ta thật sự có một cánh cổng như vậy thì nó đã sớm bị cường giả ngoại lai phá vỡ từ lâu rồi" 

Cửu Thiên nói: "Đó là lý do tại sao phải đóng cửa đất nước, đúng không?" 

Nụ cười của Đan Thánh quốc chủ hơi thu liễm, nói: "Xem ra ngươi rất có hứng thú với hỗn độn, có lẽ ngươi nên hỏi một chút trưởng bối trong sư môn của ngươi. Ta nhớ rõ 

môn phái thật sự có thể tùy ý ra vào hỗn độn chính là Cửu Tiêu Môn của các ngươi." 

Cửu Thiên trả lời: "Nơi mà mình chưa từng đi qua thì sẽ luôn có hứng thú" 

Đan Thánh quốc chủ nói: "Không, ngươi không phải loại người thích mạo hiểm. Ngươi là người cực kỳ có mục đích, chỉ tập trung vào một mục tiêu. Ngươi là người rất giống với ta!" 

Nói đến đây, xung quanh không gian chi lực lại tấn công một lần nữa, ngăn cản tầm mắt của hai người. 

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc không gian xao động xung quanh đột nhiên biến mất. 

Ngay sau đó, thứ đập vào mắt rõ ràng là một mảnh vỡ. 

Không sai, nó đã bị vỡ nát. Thế giới mà mắt thường có thể nhìn thấy hoàn toàn là những hòn đảo nhỏ lơ lửng trong hư không. 

Núi non trùng điệp, hồ nước, rừng rậm chia ra vô số, nơi mà Cửu Thiên cùng Đan Thánh quốc chủ đang đứng cũng là một hòn đảo hoang vắng, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy giới hạn. 

Những hòn đảo này có lớn có nhỏ, có sáng có tối, vô số điểm sáng được phóng ra từ những hòn đảo, rơi vào hư không. 

Đột nhiên, một tiếng gầm rú từ hòn đảo truyền đến, sau đó Cửu Thiên nhìn thấy một con rết chín cánh khổng lồ bay lên từ một hòn đảo, thân thể khẳng định dài ngàn trượng, tiếng gầm lớn đến mức hòn đảo dưới chân Cửu Thiên cũng bắt đầu rung chuyển. 

Chín cánh đồng thời phóng xuất ánh sáng cửu sắc, ngưng tụ hàng ngàn quả cầu ánh sáng và đánh vào một hòn đảo. 

Nhưng một khắc sau, một cái xúc tu thật lớn từ bên trong hòn đảo bắn ra, trực tiếp xuyên thủng thân thể của rết chín cánh. Sau đó, rất chín cánh khổng lồ bị kéo vào bên trong đảo, máu tươi tràn vào hư không. 

Đan Thánh quốc chủ bình tĩnh nói: "Rết trăm chân đụng phải trạch long thần, coi như là nó xui xẻo" 

Cửu Thiên nói: "Những thứ này đều là thú hoang sao?" 

Đan Thánh quốc chủ cười nói: "Không sai, bọn chúng đều là thú hoang, nói chính xác thì bọn chúng là thú hoang thượng cổ. Nơi này vốn phải là đan tháp phong ấn thú hoang, nhưng đan tháp tại Thất Trọng Thiên đã vỡ nát, cho nên trận pháp phong ấn nơi này đã hoàn toàn biến mất. Những linh thú không bị phong ấn bắt đầu tự mình sinh sôi, trải qua nhiều năm như vậy nên mới trở thành hình dạng như bây giờ. Một số thú hoang thượng cổ, ngay cả ta cũng không dám khinh thường" 

Cửu Thiên âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, xem ra Thất Trọng Thiên thật sự nguy hiểm! 

Đan Thánh quốc chủ nói: "Ngươi có thể ở chỗ này mười ngày, tùy ý lựa chọn, mười ngày sau, quay lại chỗ này, mang sức mạnh rót vào hòn đảo dưới chân. Ta sẽ mở ra một lối đi, để ngươi trở về" 

Cửu Thiên kinh ngạc nói: "Có thể tùy tiện lấy sao? Chẳng phải nói chỉ có thể lấy một cây thôi à?" 

Đan Thánh quốc chủ cười nói: "Dựa vào thực lực của ngươi thì lấy được một cây dược liệu đã là không tệ rồi. Nếu như ngươi có thể lấy được nhiều thì cứ lấy đi. Hy vọng ngươi sẽ không bị thú hoang nuốt chửng. Nhớ kỹ, tốt nhất không nên đi vào chỗ sâu nhất của đảo Hắc Ám. Nơi đó không có dược liệu, chỉ có cánh cổng Bát Trọng Thiên. Thú hoang muốn tiến vào Bát Trọng Thiên có rất nhiều, không có ta dẫn đường, ngươi đi cũng chỉ có một con đường chết thôi." 

Ánh mắt của Cửu Thiên đột nhiên sáng lên, nói: "Vậy bệ hạ có thể dẫn ta đi Bát Trọng Thiên không? Ta cũng muốn đi xem một chút. 

Đan Thánh quốc chủ nói: "Ngươi muốn đi Bát Trọng Thiên sao? Nơi đó chỉ có ba thứ để xem. Ta không cảm thấy có cái gì thú vị cả." 

Cửu Thiên nói: "Nghe nói trong cuộc chiến năm năm trước, bệ hạ, ngài đã để cho Thủy Gia Hành ngộ đạo dưới cây chữa bệnh Thánh Linh, ta cũng muốn thử một chút" 

Đan Thánh quốc chủ đột nhiên nở nụ cười, nhìn vào mắt của Cửu Thiên nói: "Ngươi muốn đi sao? Vậy thì tự mình đi đi. Chẳng phải vừa rồi ta đã nói, cánh cổng ở đảo Hắc Ám, nếu như ngươi có bản lĩnh thì cứ tự mình đi!" 

Cửu Thiên cau mày, hiện tại, hắn luôn cảm thấy Đan Thánh quốc chủ dường như đang cố tình chơi đùa mình. 

Đan Thánh quốc chủ nhẹ nhàng vẫy tay, bóng người bắt đầu chậm rãi trở nên trong suốt. 

Cửu Thiên nhìn ông ta, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Bệ hạ, rốt cuộc lúc trước ngài và Cửu Tiêu Môn có quan hệ như thế nào? Ngài biết Thần Tiêu Võ Thánh sao?" 

Trong mắt Đan Thánh quốc chủ đột nhiên có một tia sáng mạnh mẽ, nhưng ông ta không trả lời, bóng người trước mặt Cửu Thiên biến mất không còn dấu vết. 

eyJpdiI6InFvRWlBbVczWERwUlRPZ3FKYjJqS3c9PSIsInZhbHVlIjoicFN5cVppdlhkZ1hyQlhmUXk3Uzh1WWY2YW5oVVllU2JSSU45cEF3MWs2NHc2R3k2d2RGWWxVbzZyTlVmZ0JnVTNtcFE0amxvRFpHNEdPcUZZZEx0T09cL3l3bDFNeko4NFpPS1dnOUtWQjV1NnVISElMMlZmQ09YN3ZiTG5lYlhLSkpmXC9RTmdRVXZpeURPR25FY1g1TnY1N0xNQnZCaVR0SjlkXC94Sm5KY0NZclBQajlVTk1ib3RiRWRrdkRZb1FhY3Z1MFl3SG8xSmZzd2Z2R3VYZmdhN28zRHczUmxJaXg4bWg3V2w2NExMOERIWW9qRHpQS1ZwOTNKWnhSSmJ1MFpqbDIxVDlhUWFuN3lLYTNQVzNsTjE2dFNOU05GK0pjWXBOSEtpOXBUV3FWa2FsSFZHS1ZYVWZsUjZEcWNtZEsiLCJtYWMiOiI1MTQ2Y2RkNDBjMjk2YjllMjE2OTUzN2UxMWYxNzhiZTJhYzMzMzc1NjMxOGIyMzM2YzQzYTZjOGZjZGNhZDM0In0=
eyJpdiI6Inppa0VmM0ozeUllMFgySUFkdnl3cEE9PSIsInZhbHVlIjoia2E1OHBqeWRXN2RSRFZVZThBT2RlRndXY2RqcUR1dzd4czVnZDJBZmp0c0pENU1JdnVxQkoxSlhTdWFnQnZqdjh6V1k0c3RFbDZSV2xaaGxkU1ZOSnYzOFhJTUFSZmVua2FMdU9UeVRVMGtuT0FQTG1DUWlUQ3haeGY2R1ltXC9LMUU5Tmw5cnVLbFIwVGhTcVhlZDRLbFwvdVZlamF3VjdGRks2UEM5YVI0ZFpOOGQ1NFwvTnp0S0ZDOTVIZU1NK05tNXk2VEg1OEZLTEhuaXhRa0RjQkxEUmRtQjA4TGRxUExIQmxJRjJONktjQTZLaVdpWWdNYlwvcHV6Z0dmUXNITFRTRnl6ZzY1VUFjQXNhdzRsNFN4OEd3PT0iLCJtYWMiOiI1ZTk2ODBmYzBlMDhhYjllNmY1YTc4NjdhNGRlYmRjMWJlOTBiMGI2ZjZjODg4ZmRhYzU4Mjg2NTFlM2MwN2ZhIn0=

Ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, Cửu Thiên chậm rãi siết chặt quả đấm.

Ads
';
Advertisement
x