CHƯƠNG 1639
Ở Lục Trọng Thiên, bóng dáng của Đan Thánh quốc chủ chậm rãi rời khỏi hắc động, trở lại đám mây.
Nụ cười trên khuôn mặt Đan Thánh quốc chủ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự tang thương nồng đậm.
"Cửu Tiêu Môn, Thần Tiêu Võ Thánh, ha hả, kẻ ngu ngốc cuồng vọng tự đại chỉ biết liều mạng kia, tại sao ta lại phải nhớ ngươi chứ? Chẳng lẽ bởi vì ngươi đã cứu mạng ta sao? Là bởi vì đến thời khắc cuối cùng, ngươi đã chịu buông tha cho ta sao?"
Vừa nói, trong mắt Đan Thánh quốc chủ đã bắt đầu rươm rướm nước mắt.
Ông ta nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, có vui vẻ, cũng có không thoải mái, còn có chuyện khiến ông ta vô cùng đau lòng.
Đột nhiên, thân ảnh của Đan Thánh quốc chủ biến mất tại chỗ, không gian không ngừng lập lòe, như thể có một bóng người xuyên qua trời đất.
Trong chốc lát, trước cửa cung điện Thánh Linh trên trời, thân ảnh Đan Thánh quốc chủ đột nhiên xuất hiện.
Vươn tay, Đan Thánh quốc chủ đẩy cửa cung điện Thánh Linh trên trời ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là thân ảnh của lão giả mặc hắc y.
"Ngài đã đến rồi"
Lão giả mặc hắc y không quay đầu lại, nhẹ giọng nói.
Đan Thánh quốc chủ đi đến bên cạnh lão giả mặc hắc y, ngẩng đầu nhìn về phía vô số bài vị trước mặt.
Vươn tay thực hiện một chiêu, trong số rất nhiều bài vị, bài vị của Thần Tiêu Võ Thánh chậm rãi bay xuống, rơi vào trong tay của Đan Thánh quốc chủ.
"Ngươi biết ta sẽ đến sao?" Đan Thánh quốc chủ hỏi.
"Ta biết sớm muộn gì ngài cũng quay lại."
Lão giả mặc hắc ý nhẹ giọng đáp.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt bài vị của Thần Tiêu Võ Thánh, Đan Thánh quốc chủ chậm rãi nói: "Thật ra ta rất hận ông ta.
Lão giả mặc hắc ý bình tĩnh nói: "Những người ghét ông ta rất nhiều. Bao gồm cả ta cũng đã từng như thế"
Đan Thánh quốc chủ chậm rãi nói: "Mối hận của ngươi không giống với ta. Ngươi hận ông ta đã từng vứt bỏ kỳ thạch, hận ông ta đã khiến Cửu Tiêu Môn chia năm xẻ bảy"
Lão giả mặc hắc y ngắt ngang lời ông ta, nói: "Hận thù giống nhau, lửa giận đều xuất phát từ tận đáy lòng, hận không thể thiêu đốt thiên địa, cuối cùng tự thiêu chính mình"
Đan Thánh quốc chủ lắc đầu nói: "Không giống nhau. Hoàn toàn khác nhau. Mối hận của ngươi có thể tha thứ. Ngươi đã tha thứ lúc ông ta dẫn Cửu Tiêu Môn quyết chiến Ma Tu, trong thời khắc hào quang vạn trượng, ngươi đã tha thứ cho ông ta. Nhưng ta thì không giống vậy!"
Một câu nói đã khiến lão giả mặc hắc y cúi đầu xuống.
Giọng nói của Đan Thánh quốc chủ vang vọng trong cung điện Thánh Linh trên trời, chậm rãi tạo nên hồi âm.
Lão giả mặc hắc y chậm rãi nói: "Ông ta làm hết mọi chuyện, không thẹn với trời đất, không thẹn với lòng. Ông ta là một người quang minh lỗi lạc, sinh ra quang minh, chiến đấu quang minh, chết cũng quang minh, không oán hận không hối tiếc!"
Đan Thánh quốc chủ đột nhiên cười lên, nước mắt tuôn rơi.
"Người tốt sống không lâu, ông ta hoàn toàn là một kẻ ngốc, có sức mạnh cũng không cần, có đường tắt cũng không đi, một hai phải tự mình chiến đấu, cuối cùng khi chết ngay cả thi thể cũng không tìm được. Ngươi biết lời cuối cùng mà ông ta nói với ta trước khi chết là gì không?"
Đan Thánh quốc chủ quay đầu nhìn về phía lão giả mặc hắc y nói.
Lão giả mặc hắc y chậm rãi lắc đầu.
Đan Thánh quốc chủ gắn từng chữ một: "Ông ta nói, A Tinh, lúc ta chết có phải khó coi lắm không?"
Lão giả mặc hắc y đã nhắm hai mắt lại, Đan Thánh quốc chủ tiếp tục nói: "Ta nói phải, bộ dạng của ngươi trông khó coi chết đi được. Nếu như Thư Vân thấy ngươi như vậy thì nhất định sẽ không đợi ngươi. Sau đó, ông ta đẩy ta ra, khi chết ngay cả mảnh vụn cũng không để lại.
Đan Thánh quốc chủ nhẹ nhàng vẫy tay, bài vị của Thần Tiêu Võ Thánh chậm rãi bay trở về.
Đan Thánh quốc chủ quay đầu nhìn lão giả mặc hắc y nói: "Chính là Cửu Tiêu Môn của các ngươi đã hủy diệt ông ta thành như vậy. Một người tốt bị môn phái cổ hủ không chịu thay đổi, lừa đời lấy tiếng phá hủy thành một kẻ ngu ngốc chỉ biết dùng nắm đấm. Cho nên, ta giúp những tên khốn kiếp kia tiêu diệt Cửu Tiêu Môn của các ngươi, ta muốn bọn họ chôn cùng ông ta"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất