CHƯƠNG 1649
Sau một ngày, Thất Trọng Thiên, đảo Vô Tận.
Biển rừng cuồn cuộn, thú rống rúng động. Vô số loài chim bay, thú vật liên miên, nguy cơ trải rộng khắp nơi.
Cửu Thiên hành tẩu trong núi rừng, xuyên qua giữa các đảo nhỏ. Thân pháp vùn vụt, nhanh như chớp.
Trên vai, tiểu Thạch Đầu ôm một quả trái cây, cắn từng miếng nhỏ, quả này tất nhiên là thứ tốt Cửu Thiên lấy được từ nước Linh.
Còn tại sao lại đưa cho tiểu Thạch Đầu ăn, chủ yếu là vì Cửu Thiên phát hiện nhóc con này ăn đan dược thật sự như bụng không có đáy, một hơi ăn một lọ. Cho dù Cửu Thiên cũng tính là giàu có, nhưng sớm muộn gì cũng bị nó ăn cho nghèo luôn, vẫn là cho nó ăn trái cây sẽ tốt hơn một chút, ít nhất thời gian duy trì của trái cây dưới miệng của nó sẽ dài hơn một chút.
Một ngày trôi qua, Cửu Thiên đã chạy qua mười mấy hòn đảo nhỏ, nhưng vẫn không hề tìm được đảo Hắc Ám.
Phạm vi lão Cửu có thể tra xét cũng rất giới hạn, nhiều nhất chỉ có thể phân biệt nơi nào tương đối nguy hiểm, nơi nào tương đối an toàn.
Cửu Thiên cũng chỉ có thể hết sức chạy đến những nơi nguy hiểm theo như lời lão Cửu, nhìn thử xem có thể may mắn tìm được đảo Hắc Ám không.
Kết quả sau một này, bóng dáng của đảo Hắc Ám cũng chưa thấy đâu, ngược lại lại khiến Cửu Thiên tìm được một vài thần dược không tệ.
Cái này còn phải cảm tạ tiểu Thạch Đầu rất nhiều. Chỉ cần Cửu Thiên mang tiểu Thạch Đầu trên người, tất cả thú hoang căn bản không dám tới gần, cho dù là Cửu Thiên làm trò trước mặt chúng, cầm thần dược đáng giá nhất trên đảo đi, chúng nó cũng không dám tiến lên làm gì Cửu Thiên cả.
Không thể nghi ngờ đây là một chuyện cực kỳ tốt, nếu không phải Cửu Thiên vội vàng tìm Thánh Linh Bổ Thiên thụ ở Bát Trọng Thiên, không chừng hắn thật đúng là sẽ ở trong Bát Trọng Thiên đi dạo một lượt, thu thập thêm nhiều thần dược một chút.
Dù sao tất cả những thần dược này đều không thể tìm được ở bên ngoài, là tuyệt phẩm thần dược chân chính.
Chỉ tùy tiện một gốc cây, ít nhất cũng là thần dược ngũ phẩm trở lên, có một vài cây thậm chí đã mang lực lượng của đạo.
Rất khó tưởng tượng, trong một gốc dược liệu lại ẩn chứa lực lượng của đạo. Ví như Cửu Thiên hái được một gốc dược liệu có chứa năng lực, Hư Vọng Không Linh Hoa!
Nó có thể tự ý xuyên qua không gian, tự lựa chọn nơi muốn rơi xuống.
Nếu không phải lão Cửu trợ giúp, Cửu Thiên ngay cả cách thu thập nó cũng không có.
Có có một vài loại, Cửu Thiên thật sự không biết tên, chỉ biết dược liệu này vô cùng quý giá.
Chỉ cần cảm thụ dược lực ẩn chứa bên trong, thì sẽ không hề thua kém một viên tiên đan. Nếu kết hợp với những dược liệu khác cùng nhau luyện đan dược, Cửu Thiên có thể khẳng định, chỉ cần có thể luyện thành công, ít nhất là cấp bậc thần đan.
Chỉ tiếc hiện giờ hắn không có năng lực luyện chế thần đan, cho nên việc này cũng chỉ có thể tạm thời dừng lại.
Lại đi qua một hòn đảo nhỏ, Cửu Thiên bay trên giữa không trung, hạ tầm mắt nhìn về một hòn đảo nhỏ khác, lên tiếng: "Lão Cửu này, ngươi xác định phương hướng này là chính xác sao?"
Cửu Long Huyền Cũng Tháp trả lời: "Chủ nhân vĩ đại, tất cả đều dựa theo yêu cầu của ngài. Phương hướng này, đúng thật là nơi có hơi thở thú hoang nhiều nhất. Nếu quốc chủ nước Đan Thánh không lừa ngài. Vậy thì là chắc chắn là phương hướng này rồi."
Cửu Thiên nhíu mày, cũng chỉ có thể tiếp tục phi hành về phía trước.
Đang bay, Cửu Thiên chợt cảm giác được tiểu Thạch Đầu trên vai mình đột nhiên run rẩy một chút.
Cửu Thiên kinh ngạc nghi ngờ nhìn lại tiểu Thạch Đầu, đột nhiên phát hiện, tiểu Thạch Đầu thế mà bắt đầu hơi run rẩy, nắm chặt lấy quần áo của Cửu Thiên, tựa hồ là đang sợ hãi cái gì đó.
Cửu Long Huyền Cung Tháp cũng thấy được tiểu Thạch Đầu không đúng, vội vàng lên tiếng nói: "Chủ nhân vĩ đại, xem ra chúng ta thật sự đi đúng nơi rồi. Trong thiên hạ này thú hoang có thể khiến cho Tuyết Thần Thú hoảng sợ, đã không còn nhiều!"
Tốc độ phi hành của Cửu Thiên lập tức giảm đi không ít, toàn bộ tinh thần bắt đầu đề phòng.
Tuyến đường đi có đúng hay không, hiện giờ còn không rõ ràng lắm, điều duy nhất có thể biết chính là, nguy hiểm đã ở trước mắt, từ giờ khắc này bắt đầu, hắn phải hết sức cẩn trọng chú ý.
Rất nhanh, đã đến gần đảo nhỏ phía trước.
Đây là một hòn đảo cực lớn, ít nhất lớn hơn tất cả những hòn đảo mà trước đó Cửu Thiên đã bay qua.
Rừng cây rậm rạp, lộn xộn ngang dọc, không thấy ánh mặt trời.
Cây cối nơi này, có vẻ cũng không giống cây cối ở những nơi khác. Theo lẽ thường, cây cối ở những nơi khác, đều cao đều to thô. Chỉ cần có thể cao đến độ cao trăm trượng, nếu không có mấy chục người ôm thì căn bản không thể nào ôm trọn.
Nhưng cây cối ở nơi này, lại vô cùng dài mảnh, độ cao tuyệt đối phải quá trăm trượng, lá cây cũng rất to rộng, duy độc chỉ có thân cây đen nhánh, có vẻ rất đơn bạc, chỉ như phẩm chất của một người.
Càng đến gần cây cối ở nơi này, tiểu Thạch Đầu càng run rẩy lợi hại hơn, đến cuối cùng quả thực như muốn xoay người chạy trốn.
Hòn đảo thất trọng thiên, đa số đều là rừng rậm, đủ loại cây cối, Cửu Thiên cũng thấy không ít, nhưng chưa từng thấy cái cây nào quỷ dị giống như cây này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất