CHƯƠNG 1668 

Mộc Vũ Tinh trưởng lão nói: “Trong vòng hai mươi năm, nhất định bước vào tôn giả. 

Trưởng lão của Thổ gia nói: “Nếu tên này có thể đại diện cho nước Đan Thánh đi tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc, nhất định có thể phân cao thấp với tuấn kiệt ba phương Bắc Cương, Nam Vực, Tây Lĩnh. Nói không chừng còn có thể lực áp quần hùng!” 

Thủy Diểu trưởng lão khựng lại một chút, nói: “Tên này là cường giả thịnh thế, kiêu hùng thời loạn.” 

Bốn người Hỏa trưởng lão đều sửng sốt. 

Hỏa Chân Tâm mỉm cười nhìn Thủy Diểu trưởng lão nói: “Không ngờ Thủy lão đầu ông vậy mà cho cậu ta đánh giá như này” 

Thủy Diểu liếc nhìn Hỏa Chân Tâm nói: “Tuy tôi không thích cậu ta, nhưng tôi cũng biết thiên phú của tên này tuyệt vời, tuyệt đối không phải là vật trong ao!” 

Nói xong, Thủy Diểu nhắm mắt lại, không nói chuyện nữa... 

Cửu Thiên đặt mông ngồi ở trước cây Thánh Linh Bổ Thiên, nhìn cái cây lưu chuyển đại đạo ở trước mắt, lẩm bẩm: “Tìm được ngươi thật không dễ, muốn từ trên người ngươi lấy được ít đồ, xem ra cũng rất khó!” 

Lúc này Cửu Long Huyền Cung Tháp chui ra nói: “Chủ nhân vĩ đại. Có thể lấy không? Với thực lực của chúng ta, sợ rằng căn bản không chạm được vào cây Thánh Linh Bổ Thiên này. Cái kiểu nhìn được nhưng không sờ được này, phải làm sao?” 

Cửu Thiên nói: "Cách đều là con người nghĩ ra. Chúng ta cũng đã đi tới đây rồi, lẽ nào còn có thể quay về tay không à. 

Trong mắt Cửu Thiên mang theo sự kiên định, sự quyết tâm. 

Cửu Long Huyền Cung Tháp trầm ngâm một lát, nói: “Chủ nhân vĩ đại. Ta thật sự không nghĩ được cách. Trừ phi người có thể trở thành cường giả cực hạn, hoặc tìm được một cường giả giúp người tách đại đạo thiên địa này ra, nếu không căn bản không thể. Người nhìn người gần như cả nước Đan Thánh này đều biết ba thánh vật đặt ở Bát Trọng Thiên, nhưng lại chưa từng có ai có thể trộm được đồ ở đây. Nguyên nhân sợ rằng nằm ở đây. Trong nước Đan Thánh, cường giả cực hạn có thể không có mấy người, nhưng cường giả tôn giả tuyệt đối có không ít. Bọn họ chưa từng đánh chủ ý này sao? Ta không tin. Chỉ có thể nói bọn họ cũng không có cách mới là thật” 

Cửu Thiên khẽ nói: “Chúng ta không làm được, vậy chúng ta tìm người tới giúp thì như nào?” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Chủ nhân vĩ đại, người nói ông lão đang canh linh vị ở trước Thánh Linh Thiên Khuyết đó à? Ừm, thực lực của ông ấy ngược lại rất lợi hại, nhưng ông ấy chịu giúp không? Ông ấy không phải ngay cả nhẫn cũng ném cho chủ nhân người rồi sao?” 

Cửu Thiên lắc đầu nói: “Không sai. Ngài ấy đã cho ta nhẫn, khả năng nhờ ngài ấy giúp đỡ là rất nhỏ. Xem ra mọi thứ vẫn phải dựa vào bản thân mình!” 

Nói xong, Cửu Thiên sờ nhẫn Cửu Tiêu của mình, trong đầu nhớ lại lời mà ông lão mặc đồ đen nói với hắn ngày hôm đó. 

“Cho dù ăn dược dịch của cây thần cũng sẽ bạo huyết mà chết. Cho dù máu của cậu chảy đầy đất, cho dù cậu thân chết đạo tiêu, cũng không có ai sẽ cứu cậu. 

Cửu Thiên lẩm bẩm lặp lại lời của ông lão mặc đồ đen, từ từ nhắm mắt lại. 

Trong đầu của hắn bắt đầu nhớ lại tất cả mọi chuyện đã trải qua ở nước Đan Thánh, nhất là chuyện ở Thất Trọng Thiên và Bát Trọng Thiên. 

Hắn của bây giờ thật sự cần kỳ tích mới có thể có được dịch cây của cây Thánh Linh Bổ Thiên. 

Mà Cửu Thiên tin bản thân nhất định có thể sáng tạo kỳ tích. 

Cho dù sự việc khó tin cỡ nào, ngoài dự liệu của con người cỡ nào, mạo hiểm cỡ nào, to gan tày trời cỡ nào. 

Cách! Hắn cần cần để làm được tất cả chuyện này! 

Lời của ông lão mặc đồ đen, nụ cười của Đan Thánh quốc chủ đều không ngừng xẹt qua trong đầu của hắn. Những hình ảnh, những cảnh tượng lướt qua như cưỡi ngựa xem 

hoa. 

Bỗng nhiên, Tiểu Thạch Đầu trên vai Cửu Thiên lại nhảy xuống, từng chút đi về phía trước. 

Cửu Thiên đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn Tiểu Thạch Đầu, hơi nhíu mày. 

Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Loại thú hoang đầu óc không quá tinh nhanh này thật là ngu ngốc, muốn xông vào đi cắn quả Kim Đan Đại Đạo đó một miếng. Nó không biết, làm như vậy, nó có thể sẽ chết à?” 

Tiểu Thạch Đầu cẩn thận đi về phía trước, nó hình như cũng ý thức được trước mặt tràn ngập nguy cơ, nhưng nó vẫn cố gắng thử, căn bản không có ý quay đầu. 

Cửu Thiên cười nói: “Đơn thuần cũng có cái hay của đơn thuần. Nó không cần đột phá màn trướng Thiên Nhân thì có thể tới đây. Hơn nữa, ta còn chưa thử, nó vẫn đang thử, nó mạnh hơn ta!” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Đây gọi là ngốc. Chủ nhân vĩ đại, người vẫn là thu nó lại đi. Nó còn đi về phía trước nữa thì sẽ bị đại đạo công kích đẩy!” 

Cửu Thiên nhìn bóng dáng của Tiểu Thạch Đầu, ánh mắt lại từng chút ngưng tụ lại, nói: “Lão Cửu, thú hoang đều ngốc như vậy sao?" 

Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Phần lớn đều là vậy. Nếu không con người sao lại chiến thắng chúng” 

Cửu Thiên nói tiếp: “Vậy nếu để các thú hoang nhìn thấy quả Kim Đan Đại Đạo này hoặc để chúng ngửi được thì sẽ như nào?” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: "Còn ngửi được? Chủ nhân vĩ đại, chỉ cần chúng cảm nhận được sự tồn tại của loại thánh vật này thì sẽ không màng tất cả mà liều mạng đi tranh đoạt. Người chưa từng thấy thú hoang bạo động, ta nhớ lúc đầu khi đi theo Thập Phương, từng gặp được cảnh thần dược chín, sau đó mười vạn thú hoang tới tranh đoạt. Cảnh đó thật sự vô cùng hoành tráng, bao nhiêu thú hoang bị giẫm đạp mà chết, có một số con biết rõ mình ăn thần dược đó cũng sẽ chết nhưng vẫn như phát điên mà đi tranh đoạt, nó xảy ra ở trong Man Châu của nước Võ Đỉnh 

Cửu Thiên hơi há to miệng, nhìn đại đạo vặn vẹo với nhau ở trước mắt, hơi đưa tay ra. 

eyJpdiI6IkJteDNQSTVhZllOWkFUS3NTaHk0Qnc9PSIsInZhbHVlIjoiUmVCVmNwZzZObkZEZFJBSWlGOCtVSVwvWll2QXpycUduVThIa292aEp1UVlBanQxK2hUdU13MjZXREZhM2dmUEhlYnlaN0hlNFJVSDRHVHNITFFONVZGSUNtVGtWUWFcL3RGQ3NDbXY5ZUhuZmd6VnRVUlAxR2VcLytLbUVYdml2QW9pY0xmREpcLzFBY0EyWk10XC9lc0hjTE45T0lqNUZmamVYckNpeUx0blhBNGZYNXNJcGgxQ2MyYXdaeG1yWHU0U1NESkltTENJdXlMV1dGNFAxcjRlM1U0YldcL1hqenVFWGlPeTQyVm9IYVE0cHFQRnM0SklZNFBhOUFBMk9XbmlYOGxBc21saFprWVwvamxmSUxhdEk0a0VDMU5wVWsxMElGaWFhWFdESkk2TFlxTEpiTTVLOUl6Z2lWZmphR2FweXZQTjNcLzR6UlZITXhseTRhZUtPRFVMNTlseFhCbU1iTEM2Q2FmUU54amlaT3lxbEMrSnpBYlIrVkJXTzdHWDg3WlFRM0RYZXNFa2hqdmlaVmtpeVdtanF5RFJiMDAyTG05RjA5V2ZpZ2lDTEpGWGpBa2tJNGRYWk9DcGtPY0FlVlNIIiwibWFjIjoiOTk5MjcxZTk5MjhjYmMyODIwYTAwNWI4YTE3MjE5Yjk5OGM3ZjE0MTE5ZTczNDBmN2NlMjliY2RkNGQyOGZhMSJ9
eyJpdiI6IjlYZ2F0Wmc0XC95N3NiVXREZlptOWZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik1oelJLZzAwdUpIWjNiMGV0M1wvR1lrbDdSZmMzYllueFA3Mk9OVWh5OGNJMktGT0U0OGlwRldGMjJsN3NKNGxZVXdWbTVaYjVHQ2swa1NNdkNoQ3E0ZkZMVlhSZk92cVJRa1JkcVdEa0J1MUdRdzQyWVNOZWg2QzFmUjdRdTFET0hpc0M1VEpab1hZaTVWcUlYNEVHSDRNS2tOd05zMmxkb3BMWlBpOGRMbmg2eWJHQlJibk1UUzJEM1FoclpueGtPRXREVTU4bGVtU0RWZUcyMGYwTFhsVklZOFJlTUNtVHg1eGJ2WkRCMlhaQ2VCU3ZVbzdXeW0yRVwvM3RlK3RFUDdmUGRLd1N0YWhpdkxtVVlOZm5pNElCaFhPdmdhZVUyTkRmT1V1c0hldGtRVjdtNHhJNlhXMUxPd3BoeXdpdFoiLCJtYWMiOiJkZjNhMTZhYTNhZDU2ZmE5MDg2MTI1M2UyNzBmZDhmOWFmYTE3MzI2ZjQ5ZjU1ZGE4MTkxNmVmYzFmZTY1ZGJiIn0=

Cửu Thiên tóm Tiểu Thạch Đầu về, cười mà không nói.

Ads
';
Advertisement
x