CHƯƠNG 1670
“Thủy Văn Triệu!”
Ngay lập tức, Linh Bối đã hiểu tất cả.
Đây là lệnh bài Cửu Thiên đặc biệt tìm cho cô, lệnh bài thông hành của Thủy gia!
Vẻ mặt của Linh Bối lập tức chuyển từ sững sờ thành vui sướng, tuy cô không biết Cửu Thiên làm sao làm được, nhưng không cần nghi ngờ tấm lệnh bài này sẽ trở thành mấu chốt để bọn họ chạy khỏi nước Đan Thánh.
Ngay lập tức, phù văn trong tay Linh Bối bay lên, cô muốn lập tức mở Ngũ Hành Thiên Hoa gặp mặt Cửu Thiên.
Nhưng ánh sáng của Ngũ Hành Thiên Hoa lập lòe một trận, bóng dáng của Cửu Thiên lại không xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên Ngũ Hành Thiên Hoa không liên lạc được, Linh Bối có chút không hiểu.
Lại thử mấy lần, vẫn không có phản ứng.
Linh Bối lẩm bẩm nói: "Cửu Thiên, anh đang ở đâu?”
Hai ngày sau, Bát Trọng Thiên.
Cửu Thiên ngồi khoanh chân ở trước mặt Hỏa Chân Tâm trưởng lão, uống trà nói chuyện.
“Một bước này không phải đi như vậy. Chàng trai trẻ, chơi cờ như ngộ đạo, không được vội, không được chậm, cầu vừa đúng lúc. Tâm tịnh như nước, tâm trạng sáng tỏ!”
Tay Hỏa Chân Tâm trưởng lão cầm một quần cờ đặt xuống bàn cờ, Kim Dịch trưởng lão và Mộc Vũ Tinh trưởng lão ở bên cạnh cũng khẽ nói: “Nước cờ hay!”
Cửu Thiên hơi nhíu mày, tay cầm một quân cờ, nhưng không biết đặt ở đâu.
Cửu Thiên lắc đầu nói: “Kỹ năng chơi cờ của tiền bối cao thâm, tôi tự thẹn không bằng. Xem tiền bối chơi cờ, giống như quan sát thiên đạo, thâm sâu khó lường, rất huyền ảo!”
Hỏa Chân Tâm trưởng lão cười nói: “Đừng nịnh, mau hạ cờ đi. Cậu muốn quan sát thiên đạo, vẫn là tới ngồi trước cây Thánh Linh Bổ Thiên đi, nó tốt hơn tôi”
Cửu Thiên cười khổ đặt một quân cờ xuống, nói: “Tiền bối, tôi có một chuyện không hiểu. Nếu cây Thánh Linh Bổ Thiên đó là do thiên địa ngưng tụ, tại sao lại là vật sống? Dịch cây đó lại là cái gì? Đan Thánh quốc chủ làm sao lấy được?"
Kim Dịch trưởng lão ở bên cạnh cười nói: “Cây đó đương nhiên là thiên đạo rồi”
Hỏa Chân Tâm nói: “Nói như này với cậu đi. Thiên đạo chính là quy tắc của thiên địa. Mặt trời mọc mặt trăng lặn, sự sự xoay vần, bốn mùa thay đổi, sinh lão bệnh tử đều nằm ở trong. Những đạo này thì sao, bình thường là không nhìn thấy, không sờ được. Nhưng một khi có người nhập đạo thì có thể nhìn thấy chúng, cảm nhận được chúng.
Giống như nhìn một bức tranh, vốn nó cuộn lại, không nhìn được, nhưng bây giờ cũng đã mở ra rồi. Nhưng tranh tóm lại vẫn là tranh, hoa cỏ chim chóc cá sâu trên tranh, cậu chỉ có thể nhìn thấy mà thôi. Cho dù cậu cũng có thể vẽ ra, vẽ giống y hệt nhưng nó vẫn là vật chết có đúng không? Nhưng một khi thứ bên trong nhảy ra thì sao? Hoặc cậu tiến vào trong tranh thì sao?”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, vô hình biến thành hữu hình, tự thành thế giới!”
Hỏa Chân Tâm cười nói: “Không sai. Tự thành thế giới, cây đó thật ra là một tiểu thế giới, dịch cây của nó chính là đại đạo vô thượng mà chính nó tổng kết thai nghén ra. Những luyện khí sĩ như chúng ta, đạo có thể nắm giữ là lực lượng ngũ hành thiên địa, nhiều nhất có thêm bốn đạo phong, tuyết, lôi, không gian. Những cái này đều là đạo của tự nhiên. Đạo mạnh thật sự lại không chỉ có nhiêu đó. Ví dụ hủy diệt chi đạo, ví dụ như không gian chi đạo... Những đạo này nếu để cậu tự đi tu luyện, vậy không biết tới khi nào mới có thể tìm được đường. Nhưng dịch cây của cây Thánh Linh Bổ Thiên lại có thể khiến cậu trong nháy mắt bước lên một đại đạo.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất