CHƯƠNG 1673
Ba ngày sau, Hỏa gia.
Gió nhẹ trời đẹp, vạn dặm không mây, hôm nay lại là thời tiết đẹp hiếm có.
Dưới chân núi Thiên Nộ, tinh thạch nhận ánh sáng của mặt trời, ánh sáng chói mắt không ngừng lấp lánh, đồng thời cũng phản chiếu bóng của Hỏa Chí Thiên.
Hỏa Chí Thiên quỳ ở dưới chân núi, hét to một cách xé ruột xé gan: “Tôi không đi, tôi là con cháu của Hỏa gia, tôi không ra bên ngoài hư không, tôi muốn ở lại Hỏa gia!”
Ở xung quanh, một đám con cháu của Hỏa gia từ xa nhìn bóng lưng của Hỏa Chí Thiên, đều thở dài không thôi.
Trước người Hỏa Chí Thiên, Ngũ trưởng lão thản nhiên nhìn hắn ta nói: “Hỏa Chí Thiên, đây không chỉ là lệnh của Đại trưởng lão, cũng là lệnh của gia chủ. Cậu mau chóng rời đi đi, nếu cậu ở bên ngoài hư không biểu hiện tốt, nói không chừng có thể quay về”
Hỏa Chí Thiên nghiến chặt răng nói: “Tôi không tin, tại sao ba lại đuổi tôi ra khỏi Hỏa gia? Tôi là con trai ruột của ông ấy, tôi là nhị công tử của Hỏa gia!”
Trong mắt Ngũ trưởng lão lập lòe ánh sáng thản nhiên, sau đó hơi cúi đầu xuống, nhìn Hỏa Chí Thiên nói từng câu từng chữ: “Cậu còn biết cậu là nhị công tử của Hỏa gia à, vậy tại sao cậu lại muốn phá hoại danh tiếng của Hỏa gia, tại sao lại khiến Hỏa gia mất hết mặt mũi? Cậu có biết, nếu không phải tên Cửu Thiên đó giúp Hỏa gia chúng ta giành được hạng nhất, bây giờ Hỏa gia chúng ta chính là đối tượng mà tất cả mọi người của nước Đan Thánh cười nhạo. Cậu nói cho tôi biết, nhị công tử của Hỏa gia, tại sao lại làm loại chuyện này?”
Hỏa Chí Thiên nói không thành lời, chỉ siết chặt nắm đấm, bởi vì quá dùng sức, móng tay cũng đâm vào trong thịt.
Ngũ trưởng lão thở dài một tiếng, nói: “Việc đã tới nước này, cũng chỉ có thể như vậy. Làm sai chuyện thì buộc phải chịu trừng phạt. Hỏa Chí Thiên, nhớ lấy, bây giờ cậu vẫn họ Hỏa, đừng làm cho người khác mất mặt nữa!”
Ngũ trưởng lão nhấn mạnh giọng điệu ở hai chữ mất mặt.
Hỏa Chí Thiên không thể phản bác, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Một lúc sau, vẻ mặt Hỏa Chí Thiên rầu rĩ đứng dậy, xoay người đi về phía ngoài.
Bước chân của hắn ta lảo đảo, hoàn toàn là dáng vẻ mất hết hồn vía.
Con cháu của Hỏa gia ở xung quanh đều tản ra, Hỏa Chí Thiên đi qua bên người bọn họ.
Không ai nói câu nào, nhưng Hỏa Chí Thiên vẫn cảm thấy ánh mắt của bọn họ gai mắt như vậy, lạnh lẽo như vậy, khiến người ta như rơi vào vực sâu.
Đám người càng tụ đông hơn, nhưng không ai dám đi lên nói thêm một câu với Hỏa Chí Thiên.
Mấy con cháu của Hỏa gia lúc đầu có quan hệ không tệ với Hỏa Chí Thiên trong gia tộc, lúc này cũng rụt ở trong đám đông, không dám đi ra.
Hỏa Chí Thiên nhìn thấy bóng dáng của bọn họ nhưng không nói gì.
Tình người lạnh ấm, thế sự vô thường, ở đời là vậy.
Từng bước, Cửu Thiên đi tới trước cửa thôn trang của Hỏa gia, lúc này ở đây có không ít người đang đợi.
Mười ba luyện khí sĩ mặc áo bào tím đứng đó, phía trước bọn họ là cửu thống lĩnh, Hỏa Đan Thư.
Mà ở bên cạnh Hỏa Đan Thư còn có một cô gái – Linh Bối!
Hỏa Chí Thiên nhất thời không nhận ra Linh Bối tới, chỉ cảm thấy cô gái này có chút quen mắt mà thôi.
Hắn ta nhìn trái nhìn phải, lại phát hiện người nên tới đưa tiễn nhất lại không tới.
Sau đó, Hỏa Chí Thiên nói bằng giọng khàn khàn: “Anh của tôi cũng không tới tiễn tôi sao?”
Hỏa Đan Thư nói: “Nhị công tử. Đại công tử bị phạt cấm túc, bây giờ đã tới động Viêm Tiên rồi, thật sự không thể ra được. Vậy nên nhờ tôi tiễn cậu. Đây là đồ mà đại công tử nhờ tôi đưa cho cậu!”
Hỏa Đan Thư nói xong thì lấy ra một quyển sách đưa cho Hỏa Chí Thiên.
Nheo mắt liếc nhìn, Hỏa Chí Thiên nhếch khóe miệng, nặn ra một nụ cười khó coi nói: “Ghi chép của Tử Phủ Tiên Hỏa Quyết, anh à, anh cũng nhọc lòng rồi.
Cất quyển sách đi, Hỏa Chí Thiên lại nhìn những luyện khí sĩ mặc áo bào tím này, nói: "Các người đều tới áp tải tôi nhỉ? Đi thôi, mau phong ấn tôi lại, đưa tôi tới bên ngoài hư không đi!”
Mười ba luyện khí sĩ mặc áo bào tím anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lại không ai đi lên
Hỏa Đan Thư nói: “Nhị công tử. Không ai phong ấn cậu cả, bọn họ chỉ dẫn đường cho cậu mà thôi. Còn có cô nương Linh Bối này cũng tới tiễn cậu!”
Hỏa Chí Thiên kinh ngạc liếc nhìn Linh Bối, nói: “Tiễn tôi ư?”
Nhìn kỹ dung mạo của Linh Bối một lúc, lúc này Hỏa Chí Thiên mới kinh ngạc nhận ra: “Cô là thị nữ ở bên cạnh Cửu Thiên!”
Linh Bối mỉm cười trả lời: “Là tôi. Tôi thay mặt Cửu Thiên tới tiễn nhị công tử, dù sao cũng quen biết.
Mặt của Hỏa Chí Thiên co giật, lông mày không ngừng giật giật, nói: “Cửu Thiên kêu cô tới ư? Cửu Thiên cậu ta sao lại kêu cô tới tiễn tôi?”
Linh Bối nói: “Chuyện này không phải là việc nên làm hay sao?”
Hỏa Chí Thiên bỗng bật cười, cười vô cùng thê lương.
“Không ngờ tôi đường đường là nhị công tử của Hỏa gia, người cuối cùng tới tiễn tôi lại là người tôi trước kia từng đắc tội. Linh Bối đúng không? Cô nói với Cửu Thiên, nếu Hỏa Chí Thiên tôi còn có thể quay về, nhất định sẽ uống rượu với cậu ta!”
Linh Bối cười nói: “Sẽ có ngày đó. Mời, Hỏa Chí Thiên công tử, tôi cố gắng tiễn anh, đây cũng là hy vọng của Linh Bối!”
Hỏa Chí Thiên gật mạnh đầu, cất bước đi về phía trước.
Mười ba luyện khí sĩ mặc áo bào tím tản ra hai bên, lập tức lộ ra một chiếc thuyền đỏ tím.
Hỏa Chí Thiên cũng lên tiếng, nói: “Phải đó, ông đi báo cáo với anh cả của tôi đi. Nói tôi rất ổn, tôi sẽ có một ngày trở về”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất