CHƯƠNG 1702
Ngũ trưởng lão bật cười: "Nói tiếp, tôi cho cậu cơ hội nói hết”
Cửu Thiên nói: "Khi còn chưa phát hiện ra thân phận của tôi, chắc ông cũng muốn tôi trở thành người của Hoả gia thật. Ông cho tôi đến đại điện xem nghị sự, còn để tôi canh giữ vườn linh dược, tất cả đều là cách bồi dưỡng đệ tử Hoả gia. Nhưng sau khi ông biết được chân tướng, hoặc đã xác nhận chân tướng thì ông bắt đầu thay đổi thái độ. Còn giữ Linh Bối ở lại Hoả gia để diệt cỏ tận gốc. Ngũ trưởng lão, tôi không thấy mình đã làm chuyện gì có lỗi với ông cả, còn về chuyện giết đám thuộc hạ của Hoả Thịnh, tôi cũng chẳng thẹn với lòng, có thể ông không biết nhưng bọn họ vốn định giết chết chúng tôi đấy”
Ngũ trưởng lão thu lại ý cười trên mặt: "Nói hay lắm, nói hay lắm. Cậu không quản đường xa tới nước Đan Thánh để phá hoại Hoả gia bọn ta mà còn nói lý à. Thôi, nếu cậu đã thấy bản thân hợp tình hợp lý như thế thì tôi sẽ giúp cậu chết một cách thống khoái vậy”
Nói xong, Ngũ trưởng lão liền điểm xuống, ngọn lửa trên người Cửu Thiên lập tức bùng cao ngút trời.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được cả người Cửu Thiên bắt đầu bị thiêu đốt. Nhiệt độ cao ngút khiến hư không xung quanh bắt đầu sụp đổ.
Nhưng Cửu Thiên đứng giữa ngọn lửa vẫn cười lớn: "Nếu bảo tôi có lỗi thì tôi cũng chỉ có lỗi với Đan Thánh quốc chủ thôi. Tôi đã cầm đồ của ngài ấy nhưng đây là chuyện tôi nhất định phải làm, quyết không hối hận. Ngũ trưởng lão, nếu ông muốn giết tôi thì không thể chỉ dựa vào đạo vực này đâu.
Nói xong, Cửu Thiên liền xuất chiêu, Vô Phong Trọng Kiếm đột nhiên rơi xuống, Cửu Thiên chém xuống, không có ánh sáng, cũng chẳng có canh khí, chỉ có đạo vực dao động.
"Mo!"
Kiếm vừa chém xuống, Ngũ trưởng lão liền cảm thấy đạo vực của mình bị chia thành hai nửa.
Cả người Cửu Thiên bỗng loé lên ánh sáng màu trắng.
Đại đạo sinh linh, dùng đạo phá đạo.
Tuy Ngũ trưởng lão có tu vi mạnh nhưng đạo mà ông ta nằm giữa cũng chỉ là hoả hành tiểu đạo.
Còn tu vi của Cửu Thiên kém hơn ông ta rất nhiều nhưng hắn lại có sinh linh đại đạo, nếu hai người đối đầu thì sinh linh đại đạo của Cửu Thiên mạnh hơn một chút.
Đạo vực của Ngũ trưởng lão bị phá, Cửu Thiên vội vàng đẩy Linh Bối về phía sau, đồng thời chém về phái Ngũ trưởng lão. “Thiên Địa Nhất Kiếm!”
Trước mặt Ngũ trưởng lão lập tức xuất hiện một tấm bình phong hoả diễm, cứ nghĩ vậy thì có thể chặn được kiếm của Cửu Thiên.
Nhưng ngay sau đó, kiếm của Cửu Thiên trực tiếp xuyên qua bình phong rồi chém vào người Ngũ trưởng lão.
Ngũ trưởng lão lập tức bị chia làm hai nửa, hóa thành một mảng hoả diễm hư vô!
Hỏa chi thân
Cửu Thiên thầm nghiến răng, phiền thật!
Thân thể Ngũ trưởng lão lập tức khôi phục, sau đó ông ta liền tung chưởng.
“Chưởng Tâm Lôi Hỏa!”
Cửu Thiên lập tức dùng lẫn long giáp phụ thể, Vô Phong trọng kiếm chắn ngang trước mặt.
“Bùm!”
Tiếng nổ vang lên, Cửu Thiên quay người đá vào mặt Ngũ trưởng lão, đồng thời cũng bị nổ bay.
Ngũ trưởng lão lập tức giữ vững cơ thể, ông ta không lau dấu giày trên mặt mà chỉ kinh ngạc nhìn Cửu Thiên: "Câu, cậu có canh giáp sao!"
Toàn bộ luyện khí sĩ nước Đan Thánh đều sợ ngây người.
Họ đang nhìn thấy cái gì vậy? Một luyện khí sĩ lại dùng đấu pháp của võ giả, còn có cả canh giáp võ giả!
“Trời ạ, rốt cuộc hắn ta là luyện khí sĩ hay là võ giả!”
Vân Trung Vực, bên trong đại điện.
Đan Thánh quốc chủ đứng bật dậy rồi thất thanh kêu lên: "Khí võ song tu! Không thể nào!”
Ở Thánh Linh Thiên Khuyết, hắc y lão giả cười cười nhìn Ngũ Hành Thiên Hoa, miệng thì cười nhưng khoé mắt lại lấp lánh ánh lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn Ngũ trưởng lão rồi cao giọng nói: "Tôi vốn là võ giả!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất