CHƯƠNG 1707
Âm thanh rung chuyển hư không, độc đoán và hùng vĩ.
Cửu Thiên trừng to hai mắt, dáng người cao ngất, vết thương khắp người không chỉ không làm hắn trông thảm hại mà ngược lại còn khiến hắn càng thêm khí phách.
Tiếng gầm này chấn động Thánh Lâm vệ đứng gần Cửu Thiên nhất, khiến người nọ cũng phải lùi về sau mấy bước.
Bất kể họ là ai, bất kể họ có biết Cửu Thiên hay không, nhưng vào giờ phút này, bọn họ đều bị khí thế của Cửu Thiên làm cho chấn động.
Cửu Long Huyền Cung Tháp ở trong cơ thể Cửu Thiên đã khóc lóc rơi lệ.
"Chủ nhân vĩ đại. Đây là những lời nói bá đạo và cảm động nhất mà ta từng nghe qua. Ngài lại ở ngay trước mặt thiên hạ nói ra tên của ta, mặc dù không nói đầy đủ họ tên, nhưng ta nhất định sẽ lưu danh sử sách"
Vào giây phút này, Cửu Long Huyền Cung Tháp lại còn suy nghĩ lung tung, Cửu Thiên hoàn toàn không nói nên lời.
Ánh mắt của Thủy Văn Triệu kịch liệt dao động, cũng không nói được lời nào nữa.
Thống lĩnh Thánh Lâm vệ, người đang mặc một chiếc áo choàng Hắc Long hướng về phía Cửu Thiên khẽ gật đầu, nói: "Trong lồng ngực ba thước khí, gầm vang trời đất. Khí phách lắm, thật can đảm. Cửu Thiên, tôi sẽ để anh chết không đau khổ, an tâm đi đi!"
Vừa nói, thống lĩnh Thánh Lâm vệ giơ tay lên, tất cả Thánh Linh vệ cùng các luyện khí sĩ xung quanh dâng pháp quyết lên.
Sức mạnh đang tập hợp và hư không sụp đổ.
Với rất nhiều luyện khí sĩ tấn công cùng một lúc, cho dù là một tôn giả thì cũng không dám nói rằng mình có thể tiếp chiêu được.
Chưa kể, trong số những luyện khí sĩ ra tay này cũng có tôn giả.
Cửu Thiên nhìn ánh sáng phủ đầy trời thì nở nụ cười tươi.
Chết sao? Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng sợ.
Chỉ là trong lòng có chút tiếc nuối, hắn lừa Linh Bối, hắn không trở về được.
Cửu Thiên lẩm bẩm nói: "Nếu như có kiếp sau, anh nguyện vĩnh viễn bầu bạn với em. Linh Bối, thật xin lỗi!"
Canh khí toàn thân Cửu Thiên sáng lên. Vào lúc này, thế giới chi lực trong cơ thể hắn đột nhiên bắt đầu hội tụ đến tứ chi xương cốt của hắn.
Những thế giới chi lực mà hắn hoàn toàn không thể chỉ huy được dường như đột nhiên mở ra vào lúc này.
Sức mạnh của Cửu Thiên điên cuồng tăng lên!
Cửu Thiên khẽ cười một tiếng nói: "Võ Hoàng, ngươi cũng cảm thấy lần này bản thân sẽ phải chết sao? Cho nên mới muốn giúp ta một tay?"
Chấp niệm Võ Hoàng cũng không trả lời câu hỏi của Cửu Thiên. Có lẽ hắn ta muốn trả lời cũng trả lời không được.
Thế giới chi lực trong toàn thân Cửu Thiên đã tràn ra khỏi cơ thể hắn, vào giờ phút này, Cửu Thiên sáng chói như một quả cầu ánh sáng.
Cửu Thiên đột nhiên biết được cụm ánh sáng thường ngưng tụ bên ngoài cơ thể Đan Thánh quốc chủ là cái gì.
Hóa ra đó là thế giới chi lực của hắn ta!
Đan Thánh quốc chủ tùy thời tùy chỗ đều muốn chống lại trời đất, chẳng trách hắn ta lại cường đại như vậy.
Với lòng mang tử chí, tâm trạng của Cửu Thiên vào giờ phút này rất rõ ràng, không vui cũng không buồn.
Nhìn sức mạnh xung quanh ngưng tụ càng ngày càng mạnh, toàn bộ hư không đều hóa thành một mảnh ánh sáng trắng, Cửu Thiên chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Đây sẽ là một kiếm cuối cùng của hắn trên đời này, trong đầu Cửu Thiên lóe lên rất nhiều thứ.
Người ta nói trước khi chết con người sẽ nhìn thấy quá khứ.
Hắn thấy những sự chấp nhất của chính mình, thấy những chấp niệm của bản thân.
Nhưng vào giờ phút này, thứ mà Cửu Thiên nhìn thấy cũng không phải là quá khứ của mình, mà là thiên địa đại đạo.
Không sai, lúc này Cửu Thiên nhìn thấy đại đạo vô tận thông suốt xuyên hành trong thân thể của hắn.
Hắn chợt phát hiện hóa ra thiên đạo rất giống với kinh mạch và mạch máu của con người.
Lưu chuyển không chừng, liên tục sinh sôi.
Thiên đạo tuần hoàn, hóa ra là đạo lý này.
Cửu Thiên đột nhiên nhìn thấy một hàng rào vô hình, ẩn bên ngoài đại đạo. Nó giống như một bức tường ngăn chặn mọi thứ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất