CHƯƠNG 1716 

Cửu Thiên có thể cảm nhận được lực lượng tăng lên trên người bọn họ, đại khái vào khoảng Địa Cương cấp bảy tới tám. 

Thực lực không tính quá mạnh, cũng tuyệt đối không yếu. Trong ma tu, dường như sự phân chia đối với võ đạo và luyện khí sĩ không rõ ràng, vậy nên Cửu Thiên cũng rất khó phán đoán được mười mấy cô gái này rốt cuộc là võ giả hay là luyện khí sĩ. 

Cửu Thiên thử phản kháng nhưng cũng vô ích. 

Với tình trạng cơ thể của hắn hiện nay, căn bản không thể đánh bại những ma tu này. Hơn nữa nhìn dung mạo xinh đẹp và đôi mắt trong trẻo của những cô gái, Cửu Thiên thấp thoáng có loại cảm giác quái dị. 

Mắt thấy Cửu Thiên bị khóa chặt, những cô gái này rảo bước tới bên cạnh Cửu Thiên. 

Bọn họ giống như chưa từng thấy người như Cửu Thiên, mười mấy cô gái nhảy tâng tâng vây lấy Cửu Thiên xoay một vòng. 

“Chị cả, đây là người đàn ông mà chị thường hay nói sao?" 

“Trời, trông rất đẹp. 

“Tại sao anh ta ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, có phải vì ngực của anh ta quá nhỏ, ngại gặp người không?” 

“Trên vai của anh ta có cái gì đó, thú hoang sao?” 

Cửu Thiên nghe lời của bọn họ, biểu cảm trên mặt cũng bắt đầu vặn vẹo. 

“Đám phụ nữ này vậy mà không có mấy người từng gặp đàn ông. Chẳng trách bọn họ ăn mặc hở bạo như vậy, chẳng trách bọn họ vừa lên thì gọi hắn là đàn ông trước. Có điều vóc dáng của bọn họ thật sự không tệ.” 

Cửu Thiên sau khi ngây ngốc thì lên tiếng: “Các vị cô nương, các cô định giết tôi hay là như nào? Nói một câu đi!” 

Cô gái cầm đầu được gọi là chị cả bước lên một bước, trước tiên đoạt lấy trọng kiếm Vô Phong của Cửu Thiên, lớn giọng nói: “Bây giờ cậu chính là tù binh của tôi, tôi có quyền 

chi phối hoàn toàn mọi thứ của cậu... Aiya, kiếm của cậu sao lại nặng như vậy?” 

Một tay của chị cả suýt nữa không xách nổi trọng kiếm Vô Phong của Cửu Thiên. 

Cửu Thiên cười nói: “Một chút đá phong lực mà thôi, người lần đầu tiên đụng phải, sẽ có chút không thích ứng được!” 

Chị cả vội vàng dùng hai tay cầm kiếm của Cửu Thiên lên, nhìn kỹ một lát, hình như cũng không nhìn ra cái gì, dứt khoát để sang một bên. 

Sau đó, chị cả lấy ra một con dao, cứa rách bàn tay của Cửu Thiên. 

“Nô bộc, dâng hiến mọi thứ của cậu.” 

Một luồng khí đen thuận theo vết thương trôi vào trong cơ thể của Cửu Thiên. 

Ngay lập tức, Cửu Thiên cảm nhận được luồng khí đen này ngưng thành một phù ấn nhỏ bé, lao thẳng tới thần hồn của hắn. 

Nhưng phù ấn này vừa chạy được nửa đường thì bị Cửu Long Huyền Cung Tháp chặn lại. 

Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Chủ nhân vĩ đại, đây là một phù ấn khống chế thần hồn. 

Cửu Thiên cười nói ở trong lòng: “Thôn phệ đi. Để cô ta cho rằng cô ta đã khống chế được ta đi” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp cười nói: “Hiểu rồi, chủ nhân vĩ đại” 

Ngay lập tức, phù ấn bị Cửu Long Huyền Cung Tháp trực tiếp thôn phệ, sau đó Cửu Long Huyền Cung Tháp dùng lực lượng của mình lại tạo ra một phù ấn gần giống rồi phóng ra, dán trên cánh tay của Cửu Thiên. 

Bỗng nhiên, cánh tay của Cửu Thiên sáng lên phù ấn. 

Chị cả cười nói: “Rất tốt. Từ nay trở đi, cậu chính là nô bộc riêng của tôi, tôi tên Phục Thất, cậu gọi tôi là Thất chủ nhân, hiểu rồi chứ?” 

Các cô gái khác ở bên cạnh vội vàng ghé lên nói: “Tôi tên Phục Thập Ngũ, anh cũng gọi tôi là Thập Ngũ chủ nhân. 

“Tôi tên Phục Cửu. Cậu gọi tôi là chị Cửu là được” 

“Tôi tên Phục Bát Bát, cậu gọi tôi là Bát nương đi. 

“Aiya, các người có biết xấu hổ không thế, một người chị một người nương.” 

Một đám các cô gái ríu ra ríu rít ở trước mặt Cửu Thiên. Nhưng Cửu Thiên lại không cảm thấy mất kiên nhẫn. 

Aiya, không thể nhìn nữa, còn nhìn nữa sẽ xảy ra chuyện. 

Cửu Thiên không nói lời nào, lúc này các cô gái khác cũng thu lại trận pháp, xoay người vẫy tay gọi hoang thú dưới trướng của bọn họ qua đây. 

Lật người ngồi lên hoang thú, chị cả Phục Thất đanh giọng nói: “Đi thôi, nô bộc. Kiếm của cậu, cậu vẫn là tự cầm đi, quá nặng. 

Cửu Thiên nghe vậy thì nhặt kiếm lên, ở dưới cái phẩy tay của Phục Thất, hắn cũng lật người ngồi lên con hoang thủ lông lá. 

Sau đó, thú hoang lông lá đưa bọn họ rời đi. 

Lúc này Cửu Thiên mới phát hiện, hoang thú này đi lại ở trên nền tuyết, vậy mà không có chút âm thanh nào. Hơn nữa những cô gái này một khi không sử dụng ma khí, thật sự giống như người không tồn tại trong thiên địa, căn bản không phát giác được một chút khí tức nào. 

Đây chính là cách thu liễm khí tức của ma tu trong truyền thuyết sao? 

Chẳng trách bọn họ có thể lại gần hắn mà không bị phát giác. 

Cửu Thiên nhìn các cô gái tuổi xuân phơi phới, nụ cười tươi tắn này, khẽ hỏi ở trong lòng: “Lão Cửu, ngươi nói xem bọn họ thật sự là ma tu sao?” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp lập tức trả lời: “Đương nhiên. Trên người bọn họ có ma khí nồng đậm như vậy, không phải là ma tu thì là gì? Chủ nhân vĩ đại, người không phải lại động lòng trắc ẩn chứ?” 

Cửu Thiên nói: “Lời này của ngươi là có ý gì?” 

eyJpdiI6ImswZGpMalhLSUwwNUxRQk1QTnlubGc9PSIsInZhbHVlIjoiSFFzbWw4VjEzR05HRk40SlNvdjlidjNzcXB1OTU2N0hHekRVbjUySjZ3RE4rS2ZobHNNTFI0R0dDeHMxT3BxQzhJK3RNclJQbmdrZVA2dzBKaDh3dEV5cEJwRVZuNzJTSUhYT1FnTDAyMzJyS201TW1DNlpkdHNNWG1WVGFxUjk0Z3hNUlpSTGJOV0hjT093QmdTaTVYdUNRa2pKb0NudnVGMDhiKzVZYm9QNVFNdGZqcXpqbm1PNmdPUXU4M05mMUFsazNXamoxVG9vMWZGQnVVZmhtbGtMcDlRVnU1MW5qMUJsMVJQNHVpd00rQmRzTVQwa2pLalJDV1gySG82VU53cys2OU1mend3RFlqZXhFU1JjUnlZaElvdEh4emJ4dDBVSHowMjgzQXUweEJhck9JendUSFJQeWV1NUQxUDh3bERQTjlSN3FNekRHbFpmMGFkZFdhek9FU1NRWWVLXC9xR2p0UzM5V0dYWStoVHRiM1BsOVBnU3VkeFNBckR3UTF2SkxxeXhUT3UzR003ODBwazczbUdnU0V6ektTbllvWElkaENDWll0Yzg9IiwibWFjIjoiMDFhYmNjYmQyNTg4ZGRiMDk0NmQ5NzlmNzk5MzA5NDhmNmUyNTM5Mzk5MGNiY2FjNGQ5OWI4MDI3MGZhN2MxZCJ9
eyJpdiI6InRKbVwvcGNHYUxiYWRJZW1NRmU5TWFRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjBhaW1RRU5TdTFxcjBMWlJaRXlPeWJEOUszRlJBTkR6K3B5SDhSNDRRY0hFWHFlT0dnRTNYQ2tvTFhDaE1pRzBySStlWjB3MGVFakxJR3oyQ1NLWGJhV3djRGtvXC9zODdOVkdsMUlPcG5sNU5CTlI3NVl2UmhmdG8waGg4NTFOXC9CMXV2dXpvbW1zbE5YdHZTa0xiZW40NGNNTkRjWjNINURINUx0M3FDY0drRVpldkJVZDNrZXpJb0drSENucGVEbU56MmhHZytkMWNUNEZQcjZKRFRvQT09IiwibWFjIjoiOTQyMGEwNzQ2MmM0NWM0NjI2NWY2NDBjYTkzNmM0MDNhOWEwMzZhMDk0YWRkNzFjMGQ5MDNmZjlmNjFlNWI0OSJ9

Cửu Long Huyền Cung Tháp lập tức không dám nói thêm nữa.

Ads
';
Advertisement
x