CHƯƠNG 1727
Cửu Thiên rút trọng kiếm Vô Phong ra, không nói hai lời, trực tiếp một kiếm chém vào trên đầu lâu.
Tuy không có dùng canh khí, nhưng lực lượng của một kiếm này cũng tuyệt đối không thể coi thường, ít nhất mở nút chém nứt đá không thành vấn đề.
Keng!
Trọng kiếm Vô Phong của Cửu Thiên vậy mà trực tiếp bắn ra, trên đầu lâu to lập tức xuất hiện một vết nứt.
“Aiya, đau đau đau, sắp chết rồi, sắp chết rồi.
Đầu lâu lớn tiếng hét lên.
Cửu Thiên lập tức sáng lên canh khí toàn thân, dương viêm ngưng tụ trên kiếm, chuẩn bị chém một kiếm nữa.
Lúc này đầu lâu liên tục kêu la: “Đừng đừng đừng, người anh em đừng như vậy. Tôi là người tốt.
Cửu Thiên đâu có nghe hắn ta nói nhảm, người tốt mà có dáng vẻ của cái đầu lâu à?
Kiếm hỏa diễm hung hăng chém xuống, ầm một tiếng cực lớn.
Đầu lâu lập tức nứt ra một mảnh, sau đó cháy hừng hực.
“Người anh em này, tôi và anh xưa không thù nay không oán, anh làm gì mà muốn chém tôi? Anh ngồi lên đầu của tôi! Đâu phải tôi ngồi lên đầu của anh! Chuyện này còn có thiên lý không? Ma tu các người cũng phải nói tí đạo lý được không? Đừng hiếp người quá đáng!”
Nói xong, đầu lâu cũng bắt đầu từ từ phóng ra ánh sáng như ngọc trắng.
Cửu Thiên hơi nhíu mày nói: “Anh vừa nói cái gì? Ma tu các người? Lẽ nào anh không phải ma tu?”
Đầu lâu lớn giọng nói: “Tại hạ là Nam Cung Lệ của nước Kình Thiên, một tiểu sinh phong độ ngời ngời, một công tử anh tuấn tiêu sái. Sao có thể là ma tu tàn ác, ngu xuẩn tột cùng kia chứ. Anh chắc nhìn diện mạo thì nhìn ra rồi!”
Cửu Thiên cạn lời, với cái đầu lâu như này, nhìn diện mạo nhìn ra mới lạ đó.
Có điều ngọn lửa trên người Cửu Thiên vẫn không giảm đi, vẫn dùng dương viêm đốt cái đầu lâu trước mặt.
“Đưa ra bằng chứng, chứng minh anh không phải ma tu!”
Đầu lâu lớn giọng nói: “Nhìn thấy lực lượng trên người tôi không? Đây là Hạo Khí Quyết của nước Kình Thiên chúng tôi, đường đường chính chính, hạo nhiên chi khí, có tí nào ma khí huyết khí không? Hơn nữa, nếu tôi là ma tu, vừa rồi nên cắn anh một cái rồi.”
Cửu Thiên đánh giá trên dưới cái đầu lâu này mấy lần, phát hiện đúng như hắn ta nói, ánh sáng ngọc trắng này thật sự không có chút ma khí huyết khí hay thi khí. Giống như đá quý do tự nhiên tạo thành, phát sáng ở dưới ánh mặt trời.
Cửu Thiên hơi nhíu mày, coi như đã tin hắn ta vài phần. Hắn thu lại dương viêm đang đốt đầu lâu.
Đầu lâu lập tức thở phào một hơi, nói: “Người anh em, có thể giúp tôi một việc không?”
Cửu Thiên thản nhiên nói: “Không thể!”
Đầu lâu sững người, nói: “Anh còn chưa nghe tôi nói rốt cuộc giúp cái gì mà
Cửu Thiên trả lời: “Anh trông quá xấu xí, vậy nên tôi không muốn giúp anh”
Đầu lâu đầu tiên là ngây người, sau đó lớn giọng nói: “Cái gì? Anh nói tôi trông xấu xí ư? Anh có thể sỉ nhục nhân cách của tôi nhưng không được sỉ nhục tướng mạo của tôi!”
Cửu Thiên lười nói nhảm nhiều với hắn ta, xoay người đi.
Trên vai, Tiểu Hắc thản nhiên nhìn đầu lâu, khạc nhổ cái đầu này.
“Này này này, người anh em không cần vội đi như vậy. Người anh em, không giúp thì nói chuyện với tôi cũng được mà. Nói cho tôi nơi này là nơi nào với?”
Cửu Thiên nghe thấy lời của đầu lâu, lập tức dừng bước chân.
Cửu Thiên rảo bước đi tới, nhìn chằm chằm đầu lâu nói: “Không đúng, anh vừa hỏi tôi nơi này là nơi nào? Lẽ nào anh không phải người ở nơi này sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất