CHƯƠNG 1730 

Mí mắt của Cửu Thiên đang run rẩy, cơ trên mặt đang co giật. 

“Bỏ đi, anh vẫn là cao to một chút thì hơn. Cao to một chút có cảm giác an toàn. 

Khô lâu ồ một tiếng, lại lắp xương ngực trở lại. 

Cửu Thiên nhẹ nhàng day huyệt thái dương của mình, vốn ở trong Ma Vực này, hắn đã hết đường xoay sở. 

Bây giờ lại dẫn theo một tên khô lâu tào lao này nữa, Cửu Thiên chỉ cảm thấy càng thêm đau đầu. 

Hai người đi thẳng về phía trước, cũng không để ý vấn đề hướng gì. 

Khô lâu vẫn ở đằng sau lải nhải xương của mình khác nhau nào, cứng như nào, có chất lượng như nào, hơn nữa còn có thể tự mình lành lại. 

Dòng suy nghĩ của Cửu Thiên sớm đã không biết bay tới đâu rồi, điều hắn đang suy nghĩ là làm sao rời khỏi nơi này. 

Dựa theo cách nói của khô lâu, tìm được lệnh thạch, mở đạo vực rời đi, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất. 

Nhưng nếu muốn làm như vậy thì buộc phải giết một ma tu. Ma tu này không thể quá mạnh, trên người phải có lệnh thạch. Hơn nữa một khi giết hắn ta thì phải lập tức rời đi. Cửu Thiên quay đầu nhìn sang khô lâu hỏi: “Khi anh giết chết ma tu đó, hắn không để lại cái gì sao?" 

Khô lâu nói: “Anh Cửu Thiên. Tôi biết anh muốn hỏi cái gì. Nhưng lúc đó tôi cũng là hết cách, chỉ có thể liều như vậy. Rất xin lỗi, lệnh thạch của hắn cũng vậy, đồ cũng vậy, tất cả đều bị hủy” 

Cửu Thiên hỏi: “Không có ai từng tới tìm hắn sao?” 

Khô lâu cười nói: “Không có. Có thể người này không quá quan trọng. 

Trong lòng Cửu Thiên vững chắc hơn một chút, hắn sợ nhất giết một người sẽ dẫn tới một đám. 

Nếu giữa các ma tu không có liên hệ đặc biệt gì, hoặc thứ giống như lệnh bài trưởng lão, vậy thì dễ nói rồi. 

Khô lâu khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng sau khi hắn chết, ngược lại thì mây đen trên trời bay tới rất nhanh, trông có hơi không bình thường” 

Cửu Thiên thầm nghiến răng, đáng chết, mây đen không phải chính là Dạ Ảnh – sứ giả Ma Thần hay sao? 

Loại ma tu này sẽ không bay loạn khắp nơi, hắn ta chắc chắn là có mục đích mới tới. Rất có khả năng, hắn ta là tới tìm khô lâu hoặc ma tu bị khô lâu giết chết. 

Cửu Thiên thở dài một tiếng, quả nhiên chuyện gì cũng không đơn giản như vậy. 

Bỗng nhiên, Tiểu Hắc trên vai Cửu Thiên kêu một tiếng, hắc viêm trên người sáng lên. 

Cửu Thiên lập tức dừng bước chân, nhìn xung quanh, siết chặt trọng kiếm Vô Phong ở trong tay. 

Đầu của khô lâu xoay một vòng, nói: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì sao? Anh Cửu Thiên, anh phát hiện cái gì à?” 

Tai của Cửu Thiên khẽ động, bỗng nhìn về phía trong khu rừng huyết sắc bên tay trái, từ từ nói: “Hình như có thú hoang gì đó tới đây!” 

Chưa dứt lời thì vang lên một tiếng thú gầm. 

Sau đó, một con thú hoang cao khoảng một trượng, ba chi hai cánh, há cái miệng to, toàn thân đều là răng nanh xuất hiện ở trước mặt Cửu Thiên. 

Một dòng dịch thể màu xanh mang theo khí tức ăn mòn không ngừng chảy ra từ trong miệng của thú hoang này, khô lâu liếc nhìn, kinh ngạc nói: “Thâm Uyên Thú, đây là một thú hoang hiếm!” 

Toàn thân Cửu Thiên ngay lập tức bốc lên ngọn lửa, nhìn chằm chằm Thâm Uyên Thú, nói: “thú hoang này rất lợi hại sao?” 

Khô lâu nói: “Tạm được. Thực lực bình thường, còn có thể nuốt đồ. Có điều anh phải cẩn thận, loại thú hoang này bình thường đều là... 

Khô lâu còn chưa nói hết lời thì nhìn thấy Tiểu Hắc ở trên vai của Cửu Thiên bay ra trước. 

eyJpdiI6IlByaEo1blRsNjlJUUlpd0JRYitnanc9PSIsInZhbHVlIjoiYTBRWXpDakpWaFZiVGtCSk1iQ1ZlUVpIcUM5eWwxYkRnQVdiaE5PUnVWXC9LQmlsRkVoZmJlK1hIRXlxZDlCSjZlTXdITXRoRGptZXF6aTVTXC9ZRk5DMUdtNUx1SGlMbHhxMGQzTFcrUU5LMFNaMFM3SlJtZ0NydEpTeU9XbUlDNW5oQWM3M2JSRUdyUmVLWWtoKzJhOXRYYzR2RWg3akxYTVR2XC9MZ0xMa3JVOElXV0wraGQ5M01mNEJKTlhCK1BTNXpKRnYrckwreTl2Y01UQXZ3VWFTRldGRVpKWENGZ0VaTnkwRm5vV0tackZWMWZFTTV1R3J1b3BSVTJGVW4wMVZuQUtpKzFkYmJJb2Qrd01uWldDR1E4WEh5a2ZxelwvdmxQMXpuU1RFT01MUzZJdEZmY05OVnNuSXFxYWd2NGZtcVV3N3F1dG9cL2lEYW81TXVEaXRPbEE9PSIsIm1hYyI6ImJhY2M3ZmQ4ZjVlNDc5ZjA0M2VjNzk5Y2U1MTJkMGNlZTUwNTFjM2M5ZGMyZjQ2YWY4YzY3ZDQwYjZkMWZlZTgifQ==
eyJpdiI6IkhqaDl2QVZTbmtpU2xNVzJWUVhjcEE9PSIsInZhbHVlIjoiNjNGbmh5Yk5id25lbnl6SjJ0SHRpVWZwaFhWa0t1V09TVlB3cXBMUzMrNlNZWG00Z3dIYTVlczJPdVAyeUkrXC8zSmx0XC9iaXVRWGZRV0JoMzNWWHVUdjd4eDdJWVNrUW01QTJhclQ5Nk4rQzFjY1B5TWxuZ3Z6enJGQjZnOERPWFRXQytMbURPb3h1Uk5rUmh0S1NjZGg1VmpabVBHRjBCbGxHK0g4ZFhNbHJqOG10dXU4SkV2cWFsK0hWeTEybURNakZUUTR4MVMyRE1RRytqaWNDVjRYZVBxYmlcL0dWdGxsUzhUZTZ3ZU5NQmd5Z1JWVXJ6Y2tpS1ZTdlVUVUVoanQwcTVJN0daT1ZLZU8zRGQ5NjUxY2c9PSIsIm1hYyI6ImFkNTE0ZDhlNmRlY2I2Y2FjYTBlMjZkZmUzN2Y3Y2IxMmYxZTNiOWU0NDJlYjRkMDQ0MDEyOTc0OTY5YmQ3YTMifQ==

Khô lâu nhỏ giọng nói nốt lời còn lại: “Bình thường đều là sủng vật của ma tu!”

Ads
';
Advertisement
x