CHƯƠNG 1739 

Tiền bà bà nhìn canh khí biến đổi trong tay Cửu Thiên, kinh ngạc nói: “Chuyện này là sao?” 

Cửu Thiên cười nói: “Dựa theo cách nói của anh Nam Cung Lệ, cái này gọi là Huyễn Hóa Quyết. Nhìn trông thì rất ra gì, thật ra lực lượng căn bản không có bất cứ thay đổi nào” 

Nói xong, Cửu Thiên phẩy ra canh khí của mình, mặt đất bỗng xuất hiện một cái hố lửa. 

Tiền bà bà chỉ vào khô lâu đang tranh xương với Tiểu Hắc ở bên cạnh: “Nam Cung Lệ mà cậu nói là cậu ta nhỉ, cũng chỉ có Nam Cung thế gia mới có loại công pháp kỳ diệu như này” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Phải. Anh ta nói mình là hoàng tử của nước Kình Thiên, chỉ xui xẻo bị ma tu bắt tới đây, ở giữa đường không thể không thi triển công pháp đồng quy vu tận, kết quả biến thành như này” 

Tiền bà bà cười nói: “Cửu Thiên, cậu có biết ba chữ nước Kình Thiên đại diện cho cái gì không?” 

Cửu Thiên nhíu mày nói: “Không biết. Lẽ nào đất nước này có chỗ nào đặc biệt sao?” 

Tiền bà bà nói: “Đương nhiên có sự khác biệt rất lớn, nước Kình Thiên là nơi mà tất cả..” 

Lời phía sau, Tiền bà bà còn chưa nói xong, đột nhiên một luồng ánh sáng đỏ từ đằng xa lao tới, mang theo âm thanh cực lớn, đập vào trong thôn. “Dạ Ảnh đang ở đâu?” 

Trong làn đất cát bụi mù, một bóng đen đanh giọng nói. 

Trong mắt của hắn ta mang theo ánh sáng đỏ rợn người, cơ thể cao to, lưng mọc bốn cánh, đỉnh đầu có sừng. 

Rất nhanh, khói bụi tản đi, cái đập vào mắt mọi người hiển nhiên là một ma tu toàn thân mọc đầy lông đen. 

Tay chân chắc khỏe, bàn tay thành vuốt, bốn cái cánh sau lưng như cánh rồng, mang theo ánh sáng của kim loại. Cái sừng duy nhất trên đỉnh đầu càng lập lòe phát sáng. 

"Ma vê!" 

Tiền bà bà khẽ nói, sau đó dùng gậy chọc Cửu Thiên, nói: “Cẩn thận đối phó, thực lực của ma vệ mạnh hơn sứ giả Ma Thần một chút” 

Cửu Thiên khẽ gật đầu, rảo bước đi lên. 

Ở đằng sau, Tiểu Hắc bỏ lại khúc xương bám theo, khô lâu vội vàng lắp lại xương của mình, sau đó đi theo đằng sau Cửu Thiên. 

Cửu Thiên quay đầu liếc nhìn khô lâu, thầm nhỏ giọng nói: “Anh đi theo làm cái gì?” 

Trên người khô lâu bỗng tỏa ra ma khí, lên tiếng: “Anh Cửu Thiên, bây giờ tôi là thủ lĩnh của quân đoàn con rối của anh.” 

Cửu Thiên trợn ngược mắt, lấy lệnh thạch ra. 

Đi tới trước mặt Ma vệ, Cửu Thiên giơ lệnh thạch lên, nói: “Tôi chính là Dạ Ảnh mới nhậm chức. 

Ma vệ nhìn lệnh thạch vài lần, bỗng nhếch miệng cười nói: “Nói như vậy, tên oắt nhân yêu cũ đã chết rồi sao?” 

Cửu Thiên nói: “Không sai. Chết ở trong tay tôi. Quy tắc chắc không thay đổi nhỉ? Tôi có được mọi thứ của hắn!” 

Ma vệ bỗng cười lên, trong mắt xẹt qua ánh sáng khác lạ, đưa tay về phía Cửu Thiên, nói: “Quy tắc ấy à, đương nhiên là... 

Lời nói được một nửa, ma vệ lập tức phóng thích ra một tia huyết quang, công kích về phía cổ của Cửu Thiên. 

Bất động, huyết mang trong mắt lóe lên, phóng ra công pháp Đoạt Hồn. 

Đột nhiên, huyết quang lập tức biến mất, cơ thể của ma vệ lắc lư. 

“Đoạt Hồn Diệt Phách Quyết, lai lịch không nhỏ nha!” 

Ma vệ nhếch miệng cười thành tiếng, nói. 

eyJpdiI6ImF1aFhhMXhPRVVBbUxzN2RsNE83MlE9PSIsInZhbHVlIjoiQ1N2RlRkRmpVRG04RURrYWNNUzkxR052Z3FcL1RkWTNNek1OZ09vdHpkY0g1N0NMNjlPdHZ3V1FGV3V3NEZkaVY4SUZMTmJucUZmZVFGUUNpSHpxNnNpblFoeVlHMk13ajg3UkhFMXhrQWhFRkZ5bW1FMzZ5b0ZZOWVtTzRGN1Y1QlQ0TGJGcFBcL1FZQ3dMSzJtcTl5U0ZqaFQ0TG45OEh3OGVtQjR6ZEdcLytjXC9vcGlNSzIxN0ZRQzhRQ0Zsb1FkVWsxVlBjK3FqOVBiUmljWkp2VlhcL1BCcmRhNzAxOEt4eG1PTFpYQ3JOV3dLUkRvaHpXQnYxejBYeUxtUGt0S2U2SWRXZHZ6VTd3WVcwNE5ENDNWMnpNK0RCMTJBYXorNWppc2U2RDhoVUlkTT0iLCJtYWMiOiI1Yzc5YWI5YzkzOWQxODMyMmYwNjJiM2ZlNjkwN2JkNjFmNTVlNzE0NzExMWEwYzhlMDEwYzZhOGViNDEzODE3In0=
eyJpdiI6Im1jNFplSk4xZHViZm96N1wvMkw1NTNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImdJWEhBRGlHblpaTDZQWUs2b0lEeDlrSHhUMUpzbVAzM0E0RTEzRTRSSDNqT1R3a1wvZGdqUGpoc0RDejY4UHNMalwvZ1F5YWwwK1V6S282cnBDYU5xZTlQbEdnMWg1VnNTYzhRZGZJdFNGTXdzVEladUpGXC9EdklEK2N5SzJwUEM5cWttSjVkcTZxUGduakdwcStTeGg1cjVwOXVsRnhpNmN3bVpzUWhIOG5TTW1GS3JkMUhySmtGMXRCNW5ZRWpqMklwY0hzUUlUaTFwZVJYb05samtWdkhMdUhMeUFIY3BXUHpzY1hyTFwvV0lOUHFkVVh0XC9ab0hxbGh5TnZpWGJMSFE1alVZSlpPTjkwVzB0bnl5QmZlOWI1bzZRR2pTNlYzZHQybWlZcXpkdUxwS21TSHRIVHBBcEhqNnBzZXB6XC9sWjhOdWNDUXNPVEtCMkJ5T1JUdEhYYzZPVkdEZlo5TW1NY2tyaW84eHRnbUo1SGd5NDJyR1BxRTNsWm16ZzBhTkNyUkF5cFwvZHBNQjBZb1drZ25KZm5lY09aZmlZNDAyeVNjSmNxYnB1XC9kTUJ5R3ZtSituQ29QTldMbGJrdjdjdUxnVjJ2OXFMVGF4TFp4UklMMFVJWHVcL0tZZWk3cjA3cWxuWHZaVldDRTU2S25PUDZ0YUxrcHZmdU9rdHZqNXR2UVhmMHN0TlptNjNRN1U1UkNTTFRDSjk3OGtQcXBHRGJJQ2hZeURGZEk2MkkzYXlPS3BudGZhRVNVdVlWaGxtY0lTcVF2UWwwalFYSnhlUGR1Wk9La1FSam9lMWpsMGM0V2JuMkgrbGo5cXZ4aldLRGlEZW43STIwN1QySDNjUHREcHhiZGhFM1hwc21tYUI3NVpETm5LdEtGT0xSS2FrYTR2YXJHaXRcL0dtakFMb3h3c2xzcnk2MlpPQ21sRVJsaXdzUWhNTnZtUEU0dXhaREhcL3cxc1dKV2ZUam0wWE9KQ0UyeUFTQzNySGxCS2VlNHE4S2xuZkVIRTdwYzZGM0RiXC9YNXBYMXhHUkVnY1BxZUk2YUg0NlVNQ2Y3ak9vZDRGQVwvUVpOc25KK2JMNFFuOEp0blpOWG9ncDlLMGpuWVRrSEJqdDAxQnJPYldWdndhWVNnZHBqQT09IiwibWFjIjoiYTAwY2RjM2EwMzE1YWE1ZWQxZGNjNjhiYmVhMGExMjAwM2MxNjdkNWEyMzZkMzE3NWZmZTJiZTMwYmViODY1MCJ9

Cửu Thiên nói: “Vậy nếu tôi vừa rồi không đỡ được thì sao? Vậy chẳng phải sẽ chết ở trên tay anh ư?”

Ads
';
Advertisement
x