CHƯƠNG 1740 

Ma vệ thè lưỡi, liếm môi nói: “Thực lực không đủ, bị giết không phải rất bình thường hay sao. Giống như cậu giết tên nhân yêu xui xẻo kia. Thực lực quyết định vận mệnh, tất cả đều nằm trong sự quan sát của Ma Thần. 

Cửu Thiên khẽ cười hai tiếng. Quả nhiên ở trong các ma tu, không có bất cứ nhân nghĩa đạo đức, chỉ có cá lớn nuốt cá bé. Hắn có thể chắc chắn, nếu vừa rồi hắn không đỡ được, vậy nơi này là thuộc về ma vệ này. 

Nói xong, ma vệ ngẩng đầu nhìn khô lâu đằng sau Cửu Thiên, hơi nhíu mày nói: “Người anh em, con rối này của cậu nên đổi rồi. Ngay cả áo giáp cũng không có, còn lùn như vậy.” 

Cửu Thiên mỉm cười liếc nhìn khô lâu nói: “Tôi cũng muốn đổi, nhưng không có cái để tôi đổi 

Ma vệ vỗ vào ngực của mình, nói: “Cái này không phải chuyện nhỏ hay sao. Nếu cậu cần, ngày mai tôi kiếm cho cậu một đống xương tốt, tuyệt đối có thể luyện ra quân đoàn con rối thượng phẩm. Chỉ cần cậu tặng tôi một thôn như này là được.” 

Ma vệ nhìn các cô gái ở xung quanh. 

Hắn ta dường như mới phát hiện, nơi này vậy mà còn có thôn làng như vậy, lúc đầu sao không chú ý tới chứ. 

Cửu Thiên nhấc trọng kiếm Vô Phong lên, chĩa thẳng vào mặt của Ma vệ, nói: “Anh dám động vào người ở đây thì tôi sẽ lấy mạng của anh” 

Nói xong, Cửu Thiên cũng âm thầm sử dụng Diệt Phách Quyết. 

Ma vệ lập tức cảm nhận được một sự sợ hãi truyền từ trong xương tủy, đó là áp chế tới từ thần hồn. 

Vội vàng thu ánh mắt lại, Ma vệ nói: “Hiểu rồi, địa bàn của cậu là địa bàn của cậu. 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Rất tốt, anh có thể đi rồi, tôi quyết định vẫn sử dụng cái tên Dạ Ảnh này. Anh có thể quay về báo cáo” 

Ma vệ vội vàng lắc đầu nói: “Không, không. Hôm nay tôi tới, không chỉ là để xem anh. Hỏa Nguyên thánh nữ bệ hạ có lệnh, tất cả sứ giả Ma Thần tới lãnh địa chờ lệnh, đi lãnh địa, chờ mệnh lệnh!” 

Cửu Thiên nhíu mày nói: “Bây giờ đi sao?” 

Ma vệ nói: “Phải, bây giờ đi luôn. Càng nhanh càng tốt, nếu không một khi chọc cho Hỏa Nguyên thánh nữ đại nhân không vui, tôi và cậu đều sẽ trở thành bã trong lò 

Cửu Thiên quay đầu liếc nhìn Tiền bà bà, Tiền bà bà khẽ gật đầu. 

Cửu Thiên nói: “Được. Tôi đi theo anh” 

Ma vệ nói: “Tôi còn phải thông báo cho các sư giả khác, cho cậu phù ấn, đi mau đi 

Ma vệ nói xong thì phất tay giao miếng phù ấn lóe sáng vào trong tay Cửu Thiên. 

Đây là một luồng ánh sáng màu đỏ rực, thấp thoáng ngưng tụ ra một chữ Huyết. 

Dứt lời,ma vệ đã phi thân rời đi. 

Cửu Thiên nhìn phù ấn trong tay, như có suy tư. 

Khô lâu ở bên cạnh hỏi: “Anh Cửu Thiên, anh cảm thấy đây là cái bẫy sao?” 

Cửu Thiên khẽ cười nói: “Đối phó chúng ta, còn cần bẫy sao? Phái vài cao thủ tới giết là được, chuyện này chắc là thật. 

Khô lâu nói: “Thật cũng không thể đi. Tuy Huyễn Hóa Quyết tôi cho anh nhìn không tệ, nhưng một khi giao thủ với người khác thì lập tức sẽ bị phát hiện. Tới lãnh địa, nguy hiểm quá lớn. 

Cửu Thiên nói: “Vậy cũng buộc phải đi. Nếu không làm sao kiếm được lệnh thạch hình con dao để rời đi. Hơn nữa, anh không cảm thấy rất kỳ lạ hay sao? Lúc này, vậy mà muốn gọi tất cả sứ giả tới đó, lẽ nào trong vực Huyết Ngưng xảy ra chuyện?” 

Khô lâu suy nghĩ một lát, nói: “Chuyện sao? Có hai khả năng. Hoặc là trong vực Huyết Ngưng xuất hiện nhân vật đáng sợ hoặc thú hoang nên cần triệu tập ma tu của cả vực Huyết Ngưng tới tác chiến. Hoặc là có chuyện khẩn cấp cần chọn một tốp nhân thủ đi hoàn thành.” 

Cửu Thiên khẽ cười liếc nhìn khô lâu nói: “Anh ngược lại nhìn rõ hơn tôi” 

Khô lâu chỉ vào cái đầu to của mình nói: “Anh cho rằng đầu to như vậy là mọc không à?” 

Cửu Thiên thu lại phù ấn, cười nói: “Nếu đã vậy, chúng ta nhất định phải đi 

Khô lâu lùi liên tiếp mấy bước, nhìn Cửu Thiên nói: “Gì mà chúng ta? Anh vừa nói chúng ta sao?” 

Cửu Thiên nói: “Phải, chúng ta cùng đi. Sự hiểu biết về ma tu của tôi không sâu bằng anh, có anh ở bên mới sẽ không xảy ra chuyện 

Khô lâu dường như có chút do dự, Cửu Thiên nhướn mày nói: “Nếu tôi chết thì anh chỉ có thể tiếp tục giả chết ở nơi hoang dã. Nếu không, anh phải tìm một người khác giúp anh về nước Kình Thiên. Nghĩ mà xem, ở trong Ma Vực, tìm một người giống như tôi, không dễ dàng nhỉ?” 

Khô lâu suy nghĩ một lúc, cuối cùng thở dài nói: “Được rồi. Tôi và anh đi một chuyến, nhưng anh phải trông kỹ linh thú của anh, đừng để nó tha xương trắng như ngọc của tôi đi nữa” 

Cửu Thiên vỗ Tiểu Hắc, xoay người đi về phía Tiền bà bà. 

Tiền bà bà nhìn Cửu Thiên, nói: “Chuyện gì cũng phải cẩn thận. Đừng để bị ma tu giết. Hỏa Nguyên thánh nữ đó là một người phụ nữ điên, cậu phải tránh xa cô ta một chút. 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Cháu biết rồi bà bà. Chỉ là cháu còn có một câu hỏi muốn hỏi, Hỏa Nguyên thánh nữ và Quang Nguyên thánh nữ có quan hệ gì?” 

Tiền bà bà sững người một lát, ánh mắt đột nhiên trở nên phức tạp. 

Bà ta nhìn Cửu Thiên hồi lâu, cuối cùng cũng nói: “Xem ra cậu đã đoán được một chút gì đó rồi. Tôi chỉ có thể nói cho cậu, bản thân Linh Bối trước giờ không biết những điều này” 

Cửu Thiên khựng lại, lại hỏi: “Cô ấy thật ra căn bản không có sư phụ, đúng không?” 

Tiền bà bà khẽ gật đầu, nói: “Không sai. Đều luôn là tôi. Chỉ là tôi không muốn để nó biết lai lịch của tôi rồi đoán ra lai lịch của nó, vậy nên tôi giả thành một người khác truyền ít công pháp cho nó. Cậu sẽ không vì xuất thân của nó mà chê bai nó chứ?” 

eyJpdiI6ImNDK1BxTlJ1bENONXFtQUd1T05kYkE9PSIsInZhbHVlIjoialphRDZjUWIzemljTkdYNHhMdE8wYVlDXC95ekJGZmR0bGFlbllXZXAxMUc2cTl0NjZmTUFDa01PdU93OUpxWXlBXC81SEdPblhhMnpIcDI1aDlCSWdIcEE0VStKNW5NaDNoSzRHZTVwbWVpVklYVlhhaGpuXC9NVExVaDBVUG00MmJYYUlHek9DUzdsZWk3OHVUNFpLbjlqMitSdHlqU08zSW8rQ3p1YldoRExlaU4zNzBSb1NIdzNRcW9DclQwelRXZUZ2UzNEUlo0S3lwQXpMdUZCTEdwTVRhTVc5MmM1YTdkQVcwRFBoYnIrankrSW05QitlYnE5ZkJianVFNjBzWWgrZU9qNEVaMEdTZnQ4Z1RkRmJCT013OGJCYWZ3c0VYZlpHemRCUnR6enpcLzJDSFZ5MDBYSlFKdklHeXZXc1FmekdOamRyWURPZmZCTHNuSTJpM2VEbFwvKzRrM1VkRmFTcVB5STg0alNYMlplS3ZYd2lzYWdua2ZzZFYyZ3lGRFZia1BFUW9KeExuaHYyR2VUZWxZQWVUM282MVhqUFwvbXhHNHUrV3RJK3lkRG5UVllxRVdwK0Y5aE02NnpqZWRoMmxYT3VSako5bjlvdjNkYUdFRUdBVkllQ2cyK0RhQW44UVJmZFQwR213Y1c1d3hoWEU3UUVvYVY0SEgxbjFZUTZTUkVHWFZZSFRhdVBrWmFVWkpxRDZadTZnMHh5Vjh1ZFhXaG1Ob1hEc2lLK2JEelhUV01cL1wvQTdQdHl0eVRYczVTOFgrVFVZVXVRbllKTDN3MjY1a0NcLzRFZ09DYUxSV0o3UVpOa1grQkRRS0xMMGpScHZNWE01ekRBWjdzbVIyV0NVUFlIeG9GdWtjdnpnUTE0TThIUHc9PSIsIm1hYyI6ImE1YjgwN2VjOWNiODdmMDJlOTUxNTA4ZjFkZWIxZDBlOTQzZmU4YzY1ZGRhYzcxOTQ4ZDE4MTNiODMxOTEyZjQifQ==
eyJpdiI6Ind6N1RnRnhRTE9sZ2ZmTDM4VUVjcFE9PSIsInZhbHVlIjoieWlwd3dKdEhhQ0txRVwvNzFWazNZamFOK1QzYWdZbVN3QmFTSEhkTHMzSG1QT3hZUXBjc0JLMTMzU01NNHNBMWxGQnRER1hcLytmOXFWSERuZEkzT2NqQ3k0QnRCdFRvXC9BejVxbEVqKzJmOGFIYmxueWlBV0o4TkR0ck1URGt6NGhWbFpETW5kMFhaMnNDb2Rwbm1lU2dQZE9aTTdrZlJmSEk0RWhDU2ZQNmZkUjlLN09MWm0xR3lcL1VwMHhOYkV5enhlblFCTUdYaGtGR2tMS0ttTzhLYnc9PSIsIm1hYyI6Ijg1NWQ1MGU1ZTM4ZDRmOGNjN2E1MWE0YTgwNjgxNWZhYjk2Y2IyODI3ODBmOTg2OTI5N2Q3NGExZDA2MzM1NjkifQ==

Nhìn bóng lưng của Cửu Thiên, Tiền bà bà thở dài một tiếng.

Ads
';
Advertisement
x