CHƯƠNG 1758 

So với những dược thiện của nước Đan Thánh thì chỉ mạnh không kém. 

Vừa ăn vừa trò chuyện, đầu lâu rất nhanh đã hỏi nguyên nhân tại sao Cửu Thiên lại bị ma tu trong thiên hạ truy nã. 

Thật ra thì vấn đề này, đầu lâu đã hỏi rất nhiều lần trong khoảng thời gian hai người đi cùng nhau. Cửu Thiên vẫn luôn lập lờ, không nói rõ ràng. 

Hôm nay đầu lâu lại hỏi, tâm tình của Cửu Thiên cũng không tệ, dứt khoát nói nhiều thêm mấy câu: "Anh Nam Cung, anh chỉ cần biết, trên người tôi có một món đồ mà ma tu rất muốn có được." 

"Thần khí? Đan dược? Pháp quyết? Võ kỹ?" 

Đầu lâu tò mò hỏi. 

Cửu Thiên lắc đầu nói: "Không thể nói, không thể nói! Anh Nam Cung, anh đừng hỏi nhiều. Loại chuyện này, nếu như anh biết thì chẳng những không có ích lợi gì, ngược lại nó sẽ gây ra rất nhiều phiền toái. Anh cũng không muốn bị ma tu đuổi giết không ngừng đâu nhỉ?" 

Đầu lâu gật đầu nói: "Được rồi, Anh Cửu Thiên. Anh có thể thẳng thắn nói với tôi chuyện này đã đủ để chứng minh anh tin tưởng tôi, về sau tôi sẽ không hỏi nhiều nữa." 

Cửu Thiên cười nói: "Như vậy quá tốt. Anh Nam Cung, tôi thật sự không muốn lừa gạt bạn bè. Cho nên chỉ có thể nói nhiều như vậy. Trong khoảng thời gian này, có lẽ tôi sẽ phải ở lại nước Kình Thiên. Hy vọng anh Nam Cung chiếu cố tôi nhiều hơn!" 

Đầu lâu cười to nói: "Được rồi, được rồi. Anh Cửu Thiên, tôi là một người thành tín. Khi ở vực Huyết Ngưng, những gì mà tôi đã nói với anh, tôi sẽ không thiếu anh đâu. Khi anh và tôi trở lại thành Kình Thiên, chỉ cần tôi quay về hoàng cung, gặp được phụ hoàng thì tất cả đều có thể giải quyết. Anh cứ yên tâm mạnh dạn ở lại nước Kình Thiên lâu một chút. Dù sao nhiệm vụ của anh, ha ha, xem như không có việc gì." 

Cửu Thiên hiểu rõ gật đầu. 

Cũng không phải nhiệm vụ mà Hỏa Nguyên thánh nữ giao cho hắn chẳng là gì cả. 

Loại chuyện như tìm được người giống như gặp vận may vậy, mấy năm mười mấy năm không tìm được cũng là chuyện bình thường, cũng không ai có thể nói ngươi không tìm được. Cho nên, những ma tu kia vừa nghe nói có thể cầm sứ giả lệnh đi ra ngoài tìm người thì mới có biểu hiện tích cực như vậy. Đây quả thực là quang minh chính đại chạy ra 

ngoài chơi đấy? 

Thứ hai, người mà Cửu Thiên muốn tìm chính là chính hắn. Hắn cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức tự mình nộp mạng? Đó mới là trò cười lớn nhất thiên hạ. 

Cho nên, hắn tới nước Kình Thiên hoàn toàn là để vui chơi. 

Hai người ăn xong, để lại tiền bạc thì nhanh chóng rời đi. 

Nước Kình Thiên không quá chú trọng đến tiền tài. Ở quốc gia này cũng tiếp nhận kim đầu thú, đan dược, dược liệu, tinh thạch đều có thể, dù sao chỉ cần là vật có giá trị thì đều có thể dùng để thanh toán, không thành vấn đề. 

Tuy nhiên, đầu lâu vẫn hay nhắc nhở Cửu Thiên rằng thanh toán như thế này thực sự là quá nhiều. Người của nước Kình Thiên đều rất giàu có, mọi thứ đều được bán rất rẻ. Cho nên viên đan dược mà Cửu Thiên để lại thật ra hoàn toàn có thể đi đến tiền trang Bát Phương để đổi lấy càng nhiều kim đầu thú hơn. 

Cửu Thiên nghe vậy cũng chỉ mỉm cười. Hắn không nghĩ Nam Cung Lệ thân là hoàng tử mà lại tính toán chi li hơn cả hắn. 

Ở một quốc gia lớn như vậy, Nam Cung Lệ thân là hoàng tử, hẳn là phải giàu có hơn hẳn rất nhiều, phải không? 

Tiền tài đối với Nam Cung Lệ mà nói hẳn là không có khái niệm mới đúng. Chẳng lẽ hắn ta vốn là một người thích tính toán sao? 

Hai người từ thôn trấn tiếp tục lên đường, lần này không đi tìm dã thú như con nhím để ngồi ké nữa. Dưới sự hướng dẫn của đầu lâu, Cửu Thiên đặc biệt đi đến một cửa hàng Ngự Thú trai trong thị trấn nhỏ, mua một con chim Liệt Hỏa vô cùng lớn. 

Cánh chim đều do ngọn lửa ngưng tụ thành, trên đỉnh đầu còn có một ngọn lửa màu lam nhạt. 

Thân chim càng không cần phải nói, dùng phía sau lưng xây dựng thôn trang cũng không thành vấn đề. 

Con chim này lại tốn của Cửu Thiên một bình đan dược, hai người ngồi trên lưng chim, thoáng chốc bay cao đi xa. 

Mà khi hai người vừa mới rời khỏi thôn trấn, một tên khổng lồ thân cao trăm trượng mặc y phục xanh đỏ, khuôn mặt có chút thô bỉ, bước nhanh rời đi. 

Hắn ta đi tới một góc tối của thôn trấn, sau đó vỗ lên tay mình. Nhất thời, phù ấn trong lòng bàn tay sáng lên, một bức màn ánh sáng xuất hiện trước mặt hắn ta. 

Bức màn ánh sáng màu đen khiến người ta hoàn toàn không thể thấy rõ bóng người bên trong. 

Người đàn ông khom người nói: "Kiêu kỵ úy dưới trướng, tiểu đoàn thứ tám, chấp sự nhất đẳng Trần Tùng có chuyện cần báo cáo. 

Trong màn sáng màu đen, một giọng nói lãnh đạm chậm rãi truyền đến. 

"Nói!" 

Trần Tùng nhanh chóng nói: "Bên ngoài thành Kình Thiên, tại Cửu Gia Hà trấn xuất hiện một người đàn ông với bộ xương trắng. Hắn ta cao ba trượng, xương cốt như ngọc, bên trong ngưng tụ khí chất cuồn cuộn. Trong lời nói cử chỉ có nhắc tới những chữ như Nam Cung, hoàng cung, đại hoàng tử nghi ngờ bị mất tích, Nam Cung Lệ. Hắn ta hẳn là dùng phương pháp hy sinh tính mạng do Nam Cung gia chủ tổ truyền nên mới trở thành bộ dáng như vậy. Đi cùng đầu lâu còn có một người đàn ông không giống như người trong bổn quốc!" 

Giọng nói trong màn sáng đen lập tức trở nên kinh ngạc. 

"Ngươi thật sự đã nhìn kỹ rõ ràng chưa?" 

Trần Tùng trả lời: "Nhìn từ xa, mặc dù chưa tỉ mỉ xem xét, nhưng có lẽ chính xác. 

"Được, ghi nhớ công lao to lớn này cho ngươi, trở về lĩnh thưởng, chuyện này không được phép nhắc tới với bất cứ kẻ nào khác!" 

Giọng nói trong bức màn ánh sáng màu đen nhanh chóng nói. 

Trần Tùng nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, cúi đầu nói: "Đa tạ điện hạ!" 

Bức màn ánh sáng màu đen ngay lập tức biến mất, phù ấn lại rơi vào trong tay Trần Tùng một lần nữa. 

Ngay lập tức, Trần Tùng nhanh chóng rời đi. 

Lúc này, bên trong thành Kình Thiên. 

Trong một gian trà lâu lịch sự tao nhã, một người đàn ông thân cao năm trượng, tướng mạo anh tuấn đang nghịch trường kiếm trong tay, khẽ cười nói: "Đại ca, anh đã trở lại, tôi có thể nói gì về anh đây!" 

Sau lưng, một tên lão giả thân cao bảy thước, râu bạc trắng tiến lên trước, nhẹ giọng nói: "Điện hạ. Cần lão thần ra tay không?" 

eyJpdiI6IjVtNDNrWHRDNmVSXC9sb05TOGU3eVhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkVjK0M5VlVOS0ludHU5dFRGcG1yNmhycHZBM0dnS2lkdlJCdXNJU3VIODRzWXBoeVNsR0E3WmIxZWJSV0FjNkZrVmRXU3B0RHRvTytGMUljWkJ4V2ZuN0JtWGF2XC8zNVwvYktiM1BZNFFSQldkS3NLOEEySG5pYmNPdGsyMlwvc28rV3dcL09XQjMwVmV2ZkEwd3JcL1ZWMUQwa0hIZkFSWis5cGNGSmFWRWU5aHBLOW9pQ05mZ09TYVdnY3NTWllTMlIzRUVjSlhWKzFLTHdZbVdkS25CcHg0eTl1Vk5CXC9uVlN6bFVjTXB4SHdZZGpBUGRGMENXN3pvckprMXJpYXVkQUFHQUtTOWJva0hrOFpKNGRWc1VxVjlaRUNtV0paT01tUGNmWXJST0lIaDhVVDcrbnNGTUUyR1QxUlJzYmpDK0ZcLzlZTGlcL05KSEprWDhiZitidXJaWEp5R25oTmpUemFabktFZlE1cndRXC83QVJkZGgyY3JiNnZcL2lMSEQwSGtTamptam45NVFqeStUcFU4VVhFOThDbzg3QlVlRTl2RGwrUjFkQXRqZjZXa2MzaEJWWldZeDZJUjV3ZTlkYVMwVUZiT2VIWmR6c2NkcDR3XC9XUFgzMHBnNWc9PSIsIm1hYyI6ImQ0MWNiZjc4ZDNkMGRmYTA3YjkyZWI4MDhjNjIyOTA1YmU5NzQxZDA4ZmMyOWU1ODhlNGNhZTVjODg1OTRiMjQifQ==
eyJpdiI6Ink4Y1BRWlIrcWhvVVwvbWhZTFlMYmNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InMyVHNQYXZiN3lJU25ua1ltYVZ3S2VteSt1RWxPeDZhVWdWRk1ZNFNKczNlNHRKbGtpY01qM1RYcWJ0bVRwS1BYYzBrVTQ4QlJUQ1wvU1wvMk1MRmk1VVR3T3F0OCtLUnRVRXZtakZGeUV1dHlGbWg0c3lJdXRwZm1vVHRLTytNb2JjVmplY2o1NUFOMWV1M0YzV29vXC9KMVpnaTFsS1hzMkV0aXAxQWl0dkYzZlVHaEdyXC9JZ1ZiZWUyazlrNU1IR1BmM0M4V1wvcWp3RnZLa010QVwvbFN5T1lWTVdWYU1PeCtZbUlWMXZzNlVJN2xSZ3NOeHJjbVwvOTJDb0pCdFFsN0NEOHJYRDd1XC9qTU9aWVY2bXhocFl0Y2lvVDdCMlQ3MmFUSjNhbWU4R1BKXC93PSIsIm1hYyI6IjIwMmVhZDBkZDIxMTBkNWE0NzFkMTRjMWViY2NlMzNkNTE4MDNjYWY0YTU5NTk1MGVkODcxZjQyYjVjMjMxYjkifQ==

Người đàn ông nhếch miệng cười nói: "Đương nhiên, Nam Cung Phi ta cũng không phải hư danh hão huyền!"

Ads
';
Advertisement
x