CHƯƠNG 1759
Bầu trời trong xanh, mặt trời tỏa sáng rực rỡ.
Mười ngày sau, Cửu Thiên cùng đầu lâu vẫn ngồi trên chim Liệt Hỏa, tiến về phía thành Kình Thiên.
Dọc theo đường đi, Cửu Thiên đứng trên đầu chim Liệt Hỏa, chân đạp lên ngọn lửa màu xanh lam, quan sát vùng đất mênh mông của nước Kình Thiên.
Sơn thủy bao la hùng vĩ, nước chảy cuồn cuộn, bầy thú khắp nơi, là một mảnh non sông gấm vóc.
Đầu lâu ngồi ở phía sau, lặng lẽ nhìn Tiểu Hắc sử dụng những thủ pháp cao siêu để nướng một miếng thịt cho đến khi nó cháy xém bên ngoài và mềm ở bên trong, mùi thơm ngào ngạt. Sau đó thở dài nói: "Tiểu Hắc, tay nghề này của ngươi, nếu thật sự muốn ta lấy xương cốt của mình cho ngươi nướng thì ta cũng nguyện ý.
Tiểu Hắc nghe có người tán thưởng mình thì lập tức đưa một miếng thịt cho đầu lâu.
Cửu Thiên quay đầu nhìn bọn họ, khẽ mỉm cười.
Miếng thịt mà Tiểu Hắc đang nướng là được lão Cửu nhặt được ở Bát Trọng Thiên của nước Đan Thánh.
Đều là những thi thể thú hoang ăn kim đan đại đạo không thành, bị nổ tung văng khắp nơi. Dường như là một thứ rất có giá trị, nhưng Cửu Thiên cũng không để trong lòng. Dù sao Tiểu Hắc cũng rất thích ăn, ăn xong lại cao lớn, cho nên mới tùy nó đi.
Về phần đầu lâu, hắn ta có vẻ thích đồ ăn ngon và phụ nữ đẹp.
Cửu Thiên có đôi khi thực sự không thể hiểu làm thế nào mà hắn ta có thể ăn những thứ này khi chỉ còn một bộ xương.
Dù sao thức ăn cũng tốt, rượu cũng được, vào miệng hắn ta đều sẽ không trở ra.
Cửu Thiên có thể mơ hồ đoán được thứ giữ cho đầu lâu sống sót có lẽ là thần hồn trong đầu hắn ta. Đây là những gì hắn có thể nhìn thấy bằng cách dựa vào sinh linh chi đạo.
Về phần thần hồn rốt cuộc trông như thế nào, tại sao có thể giữ cho xương cốt bất diệt, thần hồn không tiêu tán thì Cửu Thiên cũng không biết.
Dù sao thoạt nhìn đầu lâu ngoại trừ sức mạnh bên ngoài đã yếu đi rất nhiều thì những mặt khác dường như cũng không ảnh hưởng.
Thu hồi ánh mắt, Cửu Thiên tiếp tục nhìn về phía trước.
Tốc độ của chim Liệt Hỏa rất nhanh, hơn nữa có thể bay liên tục.
Cửu Thiên suy nghĩ sau này mang nó về nước Võ Đỉnh cũng không tệ.
Ai nha, chỉ là không biết Linh Bối bây giờ ra sao rồi.
Suy nghĩ của Cửu Thiên lại bay về phương xa, hắn thật lòng hy vọng Linh Bối bình an, tốt nhất hiện tại cũng nên trở về nước Võ Đỉnh rồi.
Đang suy nghĩ, một điểm đen đột nhiên xuất hiện cách đó không xa. Dường như có ai khác đang bay về phía mình.
Cửu Thiên cũng không để ý, những ngày qua, bọn họ cũng thấy không ít người cưỡi những con thú bay trên đường.
Mới hôm qua thôi, Cửu Thiên còn thấy một người đàn ông cao trăm trượng, ngồi trên một con chim hai đầu, không ngừng nhảy múa.
Cửu Thiên ấn tượng đến mức suýt nữa thì mù mắt.
Chấm đen càng ngày càng gần, ngay tại lúc này, Cửu Thiên lại thấy những chấm đen xuất hiện ở bốn phương tám hướng.
Điều này cũng có chút không đúng lắm, cho dù chúng bay theo đàn thì cũng không bay từ mọi hướng như thế này.
Cửu Thiên rút trọng kiếm Vô Phong của mình ra, đồng thời hét lớn với đầu lâu ở phía sau: "Anh Nam Cung, chuẩn bị nghênh địch!"
Đầu lâu sửng sốt một chút, còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Đột nhiên, một tia sáng bất ngờ ập đến từ bốn phương tám hướng.
Tia sáng kia nhanh đến mức trong nháy mắt đã đánh trúng chim Liệt Hỏa cùng với đám người Cửu Thiên.
Trong nháy mắt, Cửu Thiên nâng cao trọng kiếm Vô Phong ngăn ở trước người, thân kiếm giống như cánh cửa kiên cố chặn ánh sáng chiếu tới.
Nhưng Tiểu Hắc cùng đầu lâu ở sau lưng hắn, còn có chim Liệt Hỏa bên dưới lại trực tiếp bị trúng chiêu.
Hét lên một tiếng, chim Liệt Hỏa phát ra một tiếng rên rỉ rồi lập tức xoay người rơi xuống.
Cửu Thiên vội vàng lui về phía sau, chộp lấy đầu lâu.
Tiểu Hắc đồng thời phụ thể, hoàn toàn nhập vào cơ thể Cửu Thiên.
Một cây cổ thụ cao sừng sững như quả núi cũng bị quật ngã.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất