CHƯƠNG 1764
Cũng may mà mặt hắn ta to, nếu là người bình thường, chắc chắn không chỉ sưng lên đơn giản như thế.
Cửu Thiên nói: “Nói tiếp, tại sao Nam Cung Phi lại bảo các người mưu hại Đại hoàng tử, rốt cuộc mục đích của hắn ta là gì?”
Tiểu Lục Tử ngẩng đầu nhìn Cửu Thiên, nói: “Sứ giả đại nhân, đây chẳng phải chân tướng chỉ các người mới biết hay sao? Chúng tôi chỉ là thuộc hạ, sao mà biết được? Chúng ta chỉ là...”
Tiểu Lục Tử còn chưa dứt lời, vẻ mặt hắn ta chợt trở nên cứng đờ.
Cửu Thiên lập tức cảm thấy có gì khác lạ, hắn bước lên túm lấy đầu lâu, sau nó ném hắn ta về phía xa.
Ngay khi hắn làm vậy, cả cơ thể đám người Tiểu Lục Tử lập tức nổ tung.
Vụ nổ đáng sợ khiến núi lở đất mòn, không gian vặn vẹo.
Sức mạnh quét sạch mặt đất, khiến đất đá bay mù mịt, cứ như một vụ nổ cây nấm xuất hiện trong trời đất.
Cây cối, núi sông xung quanh đều đã bị phá hủy, tất cả vỡ vụn thành cát bụi.
Cửu Thiên bảo vệ đầu lâu cẩn thận, hắn dùng trọng kiếm Vô Phong ngăn cản sức mạnh của vụ nổ.
Một lúc lâu sau, tất cả mới lắng xuống như trước.
Cửu Thiên và đầu lâu bị bụi đất bao phủ.
Trọng kiếm Vô Phong lướt qua, ngay lập tức đất đá đều tan biến.
Cửu Thiên nhìn đống hỗn độn xung quanh, hỏi: “Nguy hiểm quá. Anh Nam Cung, anh không sao chứ!”
Lúc này cả người đầu lâu đều chi chít vết nứt, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy, một ánh sáng trắng đang lang thang khắp cơ thể hắn ta. Ánh sáng này đang liên tục chữa trị các vết thương trên người bộ xương.
“Xin lỗi, Anh Cửu Thiên. Tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi không ngờ sau khi quay về nước Kình Thiên lại còn nguy hiểm hơn ở Ma Vực.
Giọng điệu của đầu lâu hơi suy sụp.
Tiểu Hắc lại xuất hiện trên vai Cửu Thiên.
Cửu Thiên lấy một lọ đan dược bổ sung sức mạnh cho Tiểu Hắc, hơn nữa cười nói: “Không sao. Con người tôi đi đến đâu cũng đánh nhau đến đấy. Nếu quá bình yên có khi tôi lại thấy không quen
Đầu lâu thở dài nói: “Tiểu Lục Tử là người hầu lớn lên cùng với tôi, tôi đối xử với hắn ta như đối xử với người nhà. Không nghĩ ngờ, hắn ta lại vào ma đạo. Hơn nữa còn hoàn toàn trở thành ma tu, thậm chí tu vi đã đến nhập đạo.
Cửu Thiên cười nói: “Nhập đạo? Tôi e rằng anh đánh giá hắn ta hơi cao. Thiên Canh như hắn ta còn yếu hơn cả Thiên Canh đang tu luyện theo cách chính thống. Thần hồn không ổn định, sức mạnh cũng chẳng ra sao. Kể cả hắn ta đã nhập đạo, thế nhưng vẫn càng yếu ớt. Tôi e rằng, hắn ta còn chưa lĩnh ngộ hết ngũ hành chi đạo. Chắc hắn ta chỉ dùng công pháp của ma tu để tăng sức mạnh nhanh chóng mà thôi.
Đầu lâu gật đầu, nói: “Đúng vậy, chỉ có ma tu tăng sức mạnh nhanh chóng như vậy, trong người mới có phù ấn phát nổ, dễ dàng điều khiển họ tự bạo. Anh Cửu Thiên, chúng ta đã hoàn toàn bị theo dõi. Có khi, trong phạm vi mấy dặm quanh đây còn có một đám ma tu đang nhìn chằm chằm chúng ta.
Cửu Thiên cười nói: “Không đến mức đó đâu, nếu vậy thì Tiểu Lục Tử kia chưa kịp nói ra tên của Nam Cung Phi đã chết rồi. Tôi nghĩ người đang điều khiển họ đang ở cách xa nơi đây, tính toán thời gian. Họ cảm giác sắp đến lúc thì điều khiển mấy người Tiểu Lục Tử tự bạo. Như vậy, chỉ cần chắc chắn đám Tiểu Lục Tử gặp chúng ta là được. Dù sao kiểu gì mấy người Tiểu Lục Tử cũng sẽ trở thành vật hi sinh, nên họ muốn nổ chết cả chúng ta luôn
Đầu lâu nói: “Ừ. Cậu nói rất đúng, chắc là vậy rồi, chẳng qua họ không ngờ sức mạnh của anh Cửu Thiên lại vượt xa sự dự đoán của họ.”
Cửu Thiên cười nói: “Đúng vậy. Nhưng chỉ cần chúng ta đi tiếp về phía trước, chắc chắn họ sẽ phát hiện ra. Đến lúc đó, thứ đợi chúng ta không phải là Thiên Canh nửa mùa như Tiểu Lục Tử. Có khi còn là một tôn giả ấy chứ”
Đầu lâu cắn răng nói: “Họ đang quyết tâm muốn tôi phải chết. Tôi không hiểu, sao đám ma tu này phải tìm đủ mọi cách để đối phó tôi? Tuy tôi là Đại hoàng tử, thế nhưng trên người không có thực quyền, ngay cả Thái Tử cũng chẳng phải. Sao lại chỉ ra tay với một mình tôi? Đặc biệt là Nam Cung Phi, hắn ta càng chẳng có lý do gì...
Nửa câu sau, đầu lâu không nói nốt mà chỉ im lặng.
Cửu Thiên nhận ra, đầu lâu và Tứ đệ Nam Cung Phi của hắn ta hẳn khá thân thiết.
Nhưng Cửu Thiên cũng từng nghe một câu nói, gia tộc đế vương không có tình thân.
Cửu Thiên dừng một chút rồi hỏi: “Anh Nam Cung, anh vẫn muốn về thành Kình Thiên sao? Nếu anh thật sự muốn giữ mạng, vậy tôi đề nghị anh nên tránh xa thành Kình Thiên. Tôi tin rằng ắt hẳn, nước Kình Thiên vô cùng rộng lớn, cứ tìm một ngọn núi hay khu rừng nào đó trốn tạm, để họ từ từ tìm kiếm”
Đầu lâu lắc đầu, đứng dậy nói: “Không. Tôi thân là người Nam Cung gia, không phải là người tham sống sợ chết. Tôi muốn quay về hoàng cung, hỏi thẳng mặt Tứ đệ, sao hắn ta lại làm thế với tôi? Tôi không tin trên đời này thật sự có kẻ khốn nạn vô tình vô nghĩa, lấy oán trả ơn như vậy!”
Đầu lâu quay lại, cúi người nói với Cửu Thiên: “Anh Cửu Thiên. Quãng đường này, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi. Chuyến này, thật sự quá mức nguy hiểm. Chặng đường tiếp theo, tôi sẵn lòng gánh vác một mình. Anh Cửu Thiên, nếu sau khi quay về thành Kình Thiên, tôi vẫn còn sống. Sau này nhất định sẽ báo đáp ân tình của anh!”
Cửu Thiên khẽ cười nói: “Anh Nam Cung định một mình đối mặt hay sao?"
Đầu lâu nói: “Đây là chuyện nhà của tôi”
Nói xong, đầu lâu đi nhanh về phía trước.
Cửu Thiên ngắm nghía lệnh thạch trong tay, nói: “Đương nhiên là thật, tôi sẽ không nói đùa với tính mạng mình!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất