CHƯƠNG 1766 

“Được! Làm hay lắm. Có vẻ ta cũng cần lôi mấy tên trong phủ ra ngoài luyện tập. 

“Ừ, đây quả thật đúng là một cách hay 

Ba người vừa nói, vừa tiếp tục ăn cơm uống rượu. 

Nhưng đúng lúc này, một tia sáng từ bên ngoài bay vào, sau đó dừng trên bàn cơm. 

Bỗng nhiên tia sáng trước mặt ba người rồi biến thành một quầng sáng đen xì, ở giữa hiện ra một gương mặt. 

“Điện hạ. Thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo!” 

Lão tứ cười nói: “Ngươi muốn bẩm báo với vị điện hạ nào? Ở chỗ chúng ta có tận ba vị cơ 

Mặt người hơi ngạc nhiên, sau đó trả lời: “Đương nhiên là Tứ hoàng tử, điện hạ Nam Cung Phi Lão tứ khẽ cười nói: “To gan, ngươi mà cũng dám gọi thẳng tên húy của ta sao? Muốn chết à?” 

Lúc này gương mặt bên trong quầng sáng mới hoảng sợ nói: “Thuộc hạ biết sai, xin điện hạ tha lỗi” 

Lão tứ xua tay nói: “Thôi. Ta đang ăn cơm với Tam điện hạ và Ngũ điện hạ, nếu chuyện ngươi nói không đủ quan trọng, cẩn thận ta tống ngươi đi canh gác lăng mộ, nói mau!” 

Mặt người lập tức nói: “Bẩm điện hạ, chúng ta nghi ngờ đầu lâu Đại hoàng tử Nam Cung Lệ đã bước vào thành Kình Thiên!” 

Nghe thế lão tứ lập tức vỗ mạnh xuống bàn, nói: “Cái gì? Không ngờ hắn ta vẫn chưa chết? Người đâu, các ngươi có đuổi kịp hay không?” 

Tam điện hạ và Ngũ điện hạ ngồi bên cạnh đều nhíu chặt mày. Phiền phức này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ! 

Mặt người bên trong quầng sáng tỏ vẻ quái dị nói: “Bẩm điện hạ, không chỉ đuổi kịp, hơn nữa thật ra người của chúng ta đã bắt được họ ở ngoài thành, có điều... 

Nghe thấy tin đã bắt được họ, sắc mặt Lão tứ tốt hơn nhiều, hắn ta chậm rãi nói: “Có điều gì?” 

Mặt người nhanh chóng trả lời: “Có điều hắn ta còn đi cùng một người, người này cầm lệnh thạch của sứ giả phân đường 33, tự xưng là sứ giả phân đường 33. Còn đầu lâu kia 

là chiến chiến lợi phẩm của hắn, không cho ai khác chạm vào. Tu vi của hắn rất cao, còn có một bộ ma giáp, cứ như một nhân vật lớn. Chúng thần không dám động vào hắn, đành phải hộ tống người vào thành Kình Thiên 

Vẻ mặt lão tứ cũng thay đổi, ba người nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt người kia. 

Ngay sau đó, lão tứ nói: “Dẫn họ đến phủ của ta. Ta sẽ tự mình đi gặp vị sứ giả phân đường 33 này” 

Lúc này, ngoài cửa thành Kình Thiên. 

Cửu Thiên ngửa đầu nhìn cửa thành như hang trời, không biết phải nói thế nào. 

Đầu lâu bên cạnh hắn cảnh giác nhìn vô số người khổng lồ xung quanh, nói nhỏ: “Anh Cửu Thiên. Anh có chắc chắn họ sẽ đưa chúng ta đi gặp Tứ đệ hay không?” 

eyJpdiI6ImJLd1lPdkRjdEFqdlJzOVlFRThmZEE9PSIsInZhbHVlIjoiT0ExdmMzY1V2VmxBWHhJVWtcLzBJM29LVnJhQ0NpdWJpUEVheTJ1SjJUU0hUUCtTSjJUaXMzXC81c3k0NnU2akh5ZmhKdDFOVXhaNnFnYzhQamk5TXFqN0o0ZVFKOWxuK091V25JbUZwa2Z5ZmhtYThxZmszV3lLZnJZMWpCSkdCcFpzSmxSTHdZOWVQWDJqdUdsYVBcL3BsVlhXOEorYnNFdXI5eGE4ODJOSHM5aVJYZWZrWGhZcEJrTEdSbVV1b2t0NlVTbm1RU29Vd0hSXC90TE5RQlI0NDFwTjVzeTFWcHMzQ1dZM0pUTHNDM2RRSmFFS0wxVHhtQUxlQyt4WnBTK0ViTG9XOWp1RkhkYUpjdlZBNFV6UW9vVnRKV1RWTTNcL0dLblY3OVJWVU9cLzExcjIwMndvRmJ0VlU1NVBhdU9MWDc0dlJVMFBhWjJlUzdqRW9wMFJOZ0ZDSENoSEtRWjFMUXBTYVZtTlUrNTc2aGZqeTkxZFF6UGpEMWVqVko1YUthZm9UbktLaWhJQUxXNXh3eUxYckZcL2FwN3RySTBoU3lsMVdjQldGdXVKM3J2cGxSTWxZVlZia0J0OEZyZ3lLRVwvN3c4eFwvMFwvOFFaa3ptU1MxS0trUWdtWEFnZUo5VXA0XC9HaUFQaXdzMVwvWXlQaHNvem5iWTVvK3c4YXVabWJ5SmZDN0RVMFdUZXNIOUZoOWhvbHNESzZyQW5pTkJ5TGVraE5Da0p3emQ1dkp0eGhjOEZ2U2tWY2hWTU1hXC9mRXVINCIsIm1hYyI6IjI1NmVkNjZiY2Y4MjdiMGVlYWJjYzUzMWFhNGM5Njc1ODcwOTc0YmFkMjQ1OWIwOWI5ODA0MzJmNzI4ZDIyZTAifQ==
eyJpdiI6ImdlZXhcL2dGc3hnS1dBWks3bVI1ZU5BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IndyazFxOVI4OW1tTlozR3VXZENDa1wvYktWSitrUk9cL0FIUVFkbmdsQlF2allwZWV4ckF4a3VscjZBcEdKQVBPdGpEYzg1d1QxRm15MnMyY1hBVUs0UGxGXC9iMjE3SksrSVpnTE00dE9ITUl5MkROS0ducXBxWVlvUzcySkhSQmFQd3cxanNLcXU0ZWE3bUFaMzZ0SDNkMFYwZ29xSGJTWkxYVUw3M05aK0t6dVlcLzZEaW8yZit6STRNbUd3cnV6a2dQZThQb0s1M3dWcGJtSzZlVitqQWFQNjkrVHRTUTBhUzRqTjZiQzBEaVhDdDRkTk41dGpyQjRLUXRUc2paSHA5UnZqQ3AwQVpcL3ZNYnhxcmlCem0rXC9zY2JLdXVIc3hhUnIzV21nUytYRzJ6Y05HYWFjcUgzdGVGWXRMV0lBRWd4NGQzOFlMcUkwTGpndUNwZDEwUUw3Zz09IiwibWFjIjoiNjBiZDYzZTkyNDlhZThhNzZkN2Q5ZTQyMWYyMjUwYTQ1NDk3YmQxNTRhODQ0ZTdiOGE0NmIwMjkyMzU0NmQwZSJ9

Cửu Thiên quay lại nhìn binh lính người khổng lồ mặc áo giáp đứng ngoài cửa thành, nói: “Vì sau khi đám ma tu đưa chúng ta đến đây, có vẻ phòng thủ ở các thành trong nước Kình Thiên đều đã bị họ khống chế, chúng ta vào mà không bị kiểm tra lần nào, chuyện này bình thường hay sao? Anh Nam Cung, anh nghĩ lại cẩn thận xem, kể cả Đại hoàng tử như anh cũng không có quyền khống chế phòng thủ của cả thành. Vậy thì sao họ làm được? Họ muốn làm gì?”

Ads
';
Advertisement
x