CHƯƠNG 1768 

Cửu Long kéo xe, đãi ngộ thế này ở bất cứ nơi nào khác cũng không dám mơ đến. 

Ở đây, à.... 

Người đánh xe ngửa bàn tay khổng lồ rồi nói với Cửu Thiên: “Sứ giả đại nhân, một miếng vàng đầu thú thì chạy!” 

Cửu Thiên ném cho hắn ta một viên đan dược, người đánh xe lập tức cười toe toét nói: “Sứ giả đại nhân, ngài thật là hào phóng” 

Sau khi họ ngồi lên xe ngựa, chiếc xe bay lên không trung, rồi chạy về phía trước. 

Đường xá rộng khỏi nói, Cửu Thiên nghi ngờ, nếu hắn tự đi có khi mấy chục năm sau vẫn chưa đến được hoàng cung. 

Những ma tu đằng sau cũng theo sát, một tấc không rời. 

Cửu Thiên thấy họ còn đang sắp xếp xe ngựa, cũng không nói gì. 

Cái gì mà nhanh như chớp, cái gì mà vặn dặm trong nháy mắt. 

Mấy canh giờ sau, hoàng cung nước Kình Thiên trong truyền thuyết đập vào mắt họ. 

Xe ngựa từ từ dừng trước cửa cung, hoàng cung nước Kình Thiên trông nhỏ hơn họ nghĩ. Ngay cả tường thành, ít nhất ngẩng đầu cũng có thể trông thấy đỉnh. 

Cửu Thiên ra khỏi xe ngựa, đứng ở cửa cung quan sát cẩn thận. 

Lúc này, Cửu Thiên mới có thể nhìn rõ, tuy cửa cung không cao, thế nhưng đạo chi lực trên cửa lại mạnh đến mức đáng sợ. 

Đây không phải tường thành bình thường mà rõ ràng là đại trận chồng chất rất nhiều phù ấn đạo chi lực. 

Trong mắt Cửu Thiên, mỗi tấc trên cửa cung trước mặt đều là trận pháp, mỗi phần đều là đạo. 

Cửa cung này thật sự rất mạnh. Nếu sức mạnh bên trong bùng nổ, thậm chí Cửu Thiên còn nghi ngờ, chưa chắc quốc chủ Đan Thánh đã có thể chạy trốn. 

Binh lính bảo vệ chỉ cao mười trượng, họ mặc giáp mềm, để lộ cánh tay. 

Trên da đều ngưng tụ hoa văn, trông giống như Phù tộc trong truyền thuyết, chỉ có điều bên trong ẩn chứa sức mạnh cơ thể thuần túy! 

Đám ma tu dừng trước cửa cung, lấy một lệnh thạch rồi vẫy tay với binh lính canh cửa. 

Cửa cung lập tức mở ra, trong sự bao vây của đám ma tu, Cửu Thiên và đầu lâu nhanh chóng bước vào trong. 

Những ma tu vóc dáng cao lớn quá mức kia đều bị giữ bên ngoài. 

Sau khi họ đi vào, mấy chục võ giả khoảng mười trượng đi theo sau họ. 

Đầu lâu truyền âm: “Ngay cả hoàng cung cũng đã trở thành địa bàn của ma tu rồi sao? Rốt cuộc chuyện này là sao?” 

Cửu Thiên hơi nhíu mày, hắn cũng cảm thấy mọi chuyện có gì đó không đúng. 

Nếu ngay cả hoàng cung mà ma tu cũng có thể tùy ý ra vào, vậy chẳng phải điều đó có nghĩa cả nước Kình Thiên đều đã bị ma tu khống chế? 

Dọc đường, đám người Cửu Thiên không bước vào cửa chính, mà họ đi xuyên qua cửa hông để đến hậu viện. 

Cửu Thiên và đầu lâu nhanh chóng bị đưa đến trước một cửa phủ. 

Đầu lâu liếc nhìn rồi nói: “Tứ đệ, đúng là Tứ đệ thật rồi!” 

Cửu Thiên nhìn xung quanh, hắn rất nghi ngờ không biết có phải họ đã rời khỏi hoàng cung rồi hay không. 

Cửa chính vừa mở, Cửu Thiên và đầu lâu từ từ bước vào. 

Vừa mới bước vào, Cửu Thiên đã cảm giác như mình vừa đi xuyên qua một tấm màn hơi nước. 

“Đây là phủ đệ hư không sao?” 

Trong lòng Cửu Thiên thầm nghĩ. 

Hai người đi đến sảnh chính, lúc này ma tu xung quanh mới dần lùi ra. 

Cửu Thiên nhìn xung quanh, hắn ngồi xuống một chiếc ghế khổng lồ không hề khách sáo. 

eyJpdiI6IlZSU0N4RHhvRW1sOWZrdFVVNmJiZkE9PSIsInZhbHVlIjoiMlhlZFBtZFwvV0hKTU45aEFkdnJqNDdkd0t4ZWFVc2ErR2xuS3Q5XC93NDRHWHU1V3k2amJcL3I0NTFMbHlTOW9Db2JpRXhDUWFUUE1rOHQ2RStWRERUYzFsWEtlMVNVT3dpZmVSWTlzcWVcL0FaQUNYREdoTkx3QXJaSGVoNnA5TjhxSmV2UHBSWHJxcUlnc2g0R2YreksrS1lLSmVrN2FwSnFmN1owQXFMUHZZNGNDSnNpOGRuSkdwQktoNHFqZTZ1ck82eEFSZlh1aVI0Q28wYTFXQ1RNSkJCZnJ1eE9XM1BzMmRsTGhKdzBlRmJLdVwvbFwvV2pWcG9LTVwvTFExRkZZWXZDNEo4bDZmY2VaUHBWcDFiTUZZSHVnPT0iLCJtYWMiOiIxNjljZmEzODE3ZDI0ZTc1ZjBlMDlmMDY2ZDkxMTA0NWRlNjAyN2Y0NWZhM2QwZjRkZGE3ZmE1NDhhNzE3Mjc5In0=
eyJpdiI6IllxQ1RxcVUxeWxqVkxiMW00TitrcFE9PSIsInZhbHVlIjoieWxhdDBlVUpkdmFrcXQxNmdOSksybktwUXR4RjRsV2xkREZnRkhQbmlJd0I1QTQraVwva1ZpTElcL282XC83WG5oTmQxRjF5Tm5jaU5GazlMMWVGc2t6NTFHMnBwWFRBRzhFbHVqMU44RVc1RWxDc0RhWktcL0Y0YXJOZW5ndVd1XC9JaDZ4QmRFd0JSR1wveXFMSEJJOUZkUW9ORFwvUkdQcWRuem82bnNZRDFtejdKNUlpXC9LcXRSNnFTOFdOd1laTE96b05KZU9KeXByVEh3SlJwMGJCeUQ2UGRuSW5kRDZ0UUZTVXJPZ3RURWxBQm1YQ1ZKS3JvZU5GYzVoSzM5RDNuanZKIiwibWFjIjoiYzAyZjViYjg0MTU1NWM0YzQ0MWU4ODU5ZmE3ZjZiN2U0ZmZlZGI1NTMyMzIyMjIwNGQ0NjIwOTk5MjM0OWM2ZSJ9

Hắn ta cao năm trượng, đầu đội ngọc quan, mặc quần áo trắng, đây đúng là Tử điện hạ Nam Cung Phi. Nam Cung Phi liếc nhìn đầu lâu, rồi cười nói: “Đại ca à, sao dáng vẻ của ngươi lại thảm hại như thế này!”

Ads
';
Advertisement
x