CHƯƠNG 1769 

Đầu lâu nhìn ngọc qua trên đầu Nam Cung Phi, lập tức giận sôi máu, quát to: “Nam Cung Phi, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn!” 

Nam Cung Phi nhìn đầu lâu đầy khinh bỉ, nói: “Từ trước đến nay, lá gan ta đều rất lớn. Giờ ngươi mới nhận ra hay sao?” 

Đầu lâu giận không kìm nổi, hắn ta đến trước mặt Nam Cung Phi, trong hốc mắt tối thui của đầu lâu bắt đầu cháy hừng hực. “Nam Cung Phi, lão tử! Ngươi phản bội chính đất nước mình!” 

Hắn ta gắn từng chữ một, sát khí đáng sợ. 

Nam Cung Phi giơ tay, cúi xuống nhìn đầu lâu thấp hơn mình mấy trượng, nói: “Phản bội? Ha ha. Ngươi thật là ngây thơ” 

Nói xong, Nam Cung Phi vung tay, ngay lập tức bốn phương tám hướng xuất hiện một cụm khí đen, cụm khí đó ngưng tụ thành những bóng người áo đen. 

Đầu lâu vừa định di chuyển thì bị đám ma tu áo đen kia khống chế. Đừng nói là di chuyển, mà còn chẳng thể nói chuyện. 

Không biết từ bao giờ, vô số sợi tơ đen khó có thể thấy bằng mắt thường đã quấn chặt quanh người đầu lâu. 

Nam Cung Phi từ từ ngồi xuống, rồi nhìn về phía Cửu Thiên ngồi bên cạnh, hỏi: “Vị sứ giả này, có mang lệnh thạch của cậu không? Đưa tôi xem?” 

Cửu Thiên phẩy tay lấy quân lệnh thạch ném ra ngoài, cứ như đây là một thứ rác rưởi chẳng đáng một xu. 

Nam Cung Phi nhìn kỹ mấy lần, vẻ mặt hơi nghiêm trọng, hỏi: “Không ngờ lệnh thạch này là thật. Rốt cuộc cậu là ai?” 

Cửu Thiên cười nói: “Tôi là sứ giả của phân đường 33 ở vực Huyết Ngưng, Dạ Ảnh. Anh thuộc đường nào?” 

Nam Cung Phi phẩy tay ném trả quân lệnh thạch cho Cửu Thiên: “Cậu không cần biết điều đó, cũng không có tư cách. Nếu cậu và tôi cùng đường, vậy tôi sẽ không làm khó cậu nữa. Để lại đầu lâu này là cậu có thể đi rồi. Nếu cậu đang có nhiệm vụ, tôi có thể tìm hiểu chút tin tức giúp cậu. Còn nếu không, cậu có thể đi dạo tùy ý ở nước Kình Thiên” 

Cửu Thiên ngắm nghía lệnh thạch trong tay, nói: “Không đúng lắm. Tôi nhớ nước Kình Thiên hẳn là vùng thuộc quản lý của phân đường 33 chúng tôi, phải thế không?” 

Ánh mắt Cửu Thiên sáng quắc, trông có vẻ hùng hổ doạ người. 

Giờ hắn đang lừa Nam Cung Phi, hắn muốn xem thử rốt cuộc Nam Cung Phi sẽ nói chuyện gì. 

Khi gặp khiêu khích, thông thường người ta sẽ không kiềm chế nổi tính tình. Mà nếu vậy sẽ rất buột miệng nói vài lời không nên nói. 

Giọng điệu và vẻ mặt của Cửu Thiên hơi kiêu ngạo, ngay lập tức mày kiếm của Nam Cung Phi dựng ngược, hắn ta nói: “Thằng nhãi. Cậu chẳng qua chỉ là một sứ giả hèn mọn mà cũng dám nói như thế với tôi. Chẳng lẽ đường của của các cậu không báo cho cậu kế hoạch lớn của tông môn sao?” 

Suy nghĩ trong đầu Cửu Thiên xoay chuyển liên tục. 

Kế hoạch lớn? Đây là lần thứ hai hắn nghe thấy từ kế hoạch lớn trong lời ma tu. Chẳng lẽ biến cố của nước Kình Thiên có liên quan đến kế hoạch lớn của ma tu? 

Nhưng nếu là kế hoạch lớn sống còn của ma tu, vậy sứ giả như họ có đủ tư cách để biết không? 

Chỉ nháy mắt trong đầu Cửu Thiên nảy ra rất nhiều suy nghĩ lung tung, hắn dừng một lát rồi nói tiếp: “Đương nhiên chỉ biết một chút mà thôi. Tuy nhiên tôi chỉ biết nhận nhiệm vụ của mình, còn các anh thì tôi không biết!” 

Nam Cung Phi khẽ cười nói: “Vậy đúng rồi, cứ làm tốt chuyện của cậu là được. Những chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, cũng đừng tìm hiểu, tốt nhất cậu đừng có xen vào. 

eyJpdiI6Ik1cL2FNN3QybEFEOXprOG9JaUFOVmdnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InVlbnhGYitkOTE5amV3cWNaejJGQVJSY0Z4RktcL0prYnRVN3BsQnRjdjlhTnRCVWtueWNEanYwY2RGVEFCNk1NMmdKcnFJSjNLd3Q0UTBuOXRwdkdzT29VMlN1OWl5NzFVeG9ac0J6cmFPZ0ZXTkx0M0dvbnlqSUR2M0NkSTdFY20zTUlXRlBrSm5MZkZTOURjOXhWeE1yemhuYnQ2aUJpb2VRUVJhXC9ySVFZPSIsIm1hYyI6IjQ1Yjg2YmI2N2M4OGU2MjYyNzFjMjhiNjAyODZjNzNiOWM3OGM5ZmMzMzkyNmVlZGNlMWY3OGJjZWJiNjFlMGIifQ==
eyJpdiI6IjJURVFVZllFT2tjbXBoZmdYYTUxZFE9PSIsInZhbHVlIjoicFhwYlRcL2Y4bmlZb01ScVNTRVF4cXg1OVd0OEIyOERYMzR4a3l3S1BlWmtMNmk1REI1WEdhWElcL0dtZ2g3dml6MDRWM3dObGVaZWpOUDBnaGhkQzBSUUtxcmtQUFIyQUJ5MGJSaWxLbnhVS2tuOEhLUDMzR2xOckRmd0dIZGk3Wjd0TEFZRjVLOVwvUFZMYWxaN1lQRXdoQW5VSDhTblYrMVhQd082MjJjbnl4b1VVcGpTaFlueCtWblNcL0RPYXJQNmREUTI5NHlXMm1YTDk1YTQyUXdhVHdka3g4ODBoZGdYMno3d1pGWmF0YmFRYjRuckU5ZU9mS0daSjJqWXVJWHFpOUs1WmVTMVUyc3hwcWFHZ3A1aEtoeEVEa0VMUkl2aUMxbGFXWTdcL0hKaFpuNHVrNkk3Z2tQc1BpZVZzNDdKZkVKUEtRVzNxZTlKVU9ETndjZ0JVSmlVQjlPXC9VaXNyTVVQRXpcL29id3ZNTT0iLCJtYWMiOiIyNTMwMWJmMDA3NzU2ZDQzMmRhYWJmZDU4OTZiYzY4NmVhOTZmNWQ5MzJhZGI4ZDUxZmY1Yjk5MDEwMzViNDJhIn0=

Cửu Thiên im lặng một lúc, nói: “Vậy được rồi. Nếu thế thì tôi cũng không hỏi rốt cuộc các anh đang đang làm gì. Tôi chỉ hỏi một câu thôi, tất cả mọi thứ trong thành Kình Thiên thật sự thuộc về... chúng ta?”

Ads
';
Advertisement
x