Dưới trận pháp là hai võ giả nước Kình Thiên cao lớn, mặc áo giáp, ngạo nghễ đứng canh.
Bọn họ đều là vệ binh trông coi trận pháp, đồng thời cũng là người kiểm tra thân phận đối tượng thi đấu.
Cửu Thiên đi lên phía trước, lấy Thú Đầu Thiết Bài của mình ra rồi đưa cho hai gã vệ binh.
Một người cầm lấy đầu thú thiết bài, sau đó đột nhiên lấy ra một khối ngọc và vạch lên trên.
Trong phút chốc, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy thú đầu thiết bài đang toả ra luồng sáng nhạt.
Vệ binh gật đầu nói: "Dạ Ảnh công tử, chào mừng ngài tới tham dự cuộc thi vạn phương chi quốc. Đối thủ của ngài còn chưa tới, xin ngài chờ một lát.
Nói xong, vệ binh đưa thiết bài cho Cửu Thiên.
Cùng lúc đó, trận pháp trên đỉnh đầu vệ binh đã bắt đầu loé sáng.
Một khoảng hư không từ trong trận pháp xuất hiện, khiến không ít người đi đường chú ý.
“Bên này cũng có thi đấu. Tôi xem xem là cường giả của quốc gia nào.
“Hình như vừa mới tới, mau giúp tôi chiếm vị trí tốt”
“Nhanh lên, nhanh lên!”
Đám đông bắt đầu dồn về phía này. Hai gã vệ binh vươn trường đao cực lớn đặt trên mặt đất, như tạo thành vách tường ngăn cách đám đông.
Còn những người nước Kình Thiên cao lớn trong đám đông đã sớm có chuẩn bị.
Người ta đều tự mang ghế ra phố đặt xuống liền có chỗ ngồi.
Người có chút đầu óc kinh doanh còn bắt đầu bán lấy tiền, ai muốn chiếm vị trí tốt, ví dụ như muốn ngồi trên đầu hắn thì chỉ cần trả chút thú đầu kim là được. Cửu Thiên cất lệnh bài rồi cười hỏi: "Tôi còn phải chờ bao lâu nữa, nếu hắn không đến thì tôi cứ đợi mãi ở chỗ này sao?”
Vệ binh cao giọng nói: "Trận pháp đã mở ra. Đối thủ của ngài cũng sẽ được thông báo. Hắn phải tới trong vòng một canh giờ. Nếu trong vòng một canh giờ mà đối phương không tới thì ngài thắng”
Cửu Thiên gật đầu, quy tắc này cũng không tệ.
Nam Cung Lê đứng cạnh cười nói: "Quy tắc này, đơn giản thì đơn giản thật nhưng hình như có thể lách luật. Lần sau chúng ta thi đấu thì có thể tìm vài người níu chân đối phương trong vòng một canh giờ, khiến hắn không thể tới kịp, vậy chẳng phải thắng rồi sao?”
Cửu Thiên khẽ cười rồi truyền âm nói: "Nam Cung huynh, anh lặn lộn với đám ma tu lâu quá nên suy nghĩ cũng giống ma tu rồi nhỉ?”
Nam Cung Lệ xấu hổ cười cười, không dám nói gì nữa.
Vũ Hoàng Yến cười nói: "Cường giả phải ứng phó với các loại tình huống. Nếu chút tình huống nhỏ này cũng ứng phó không được thì bị loại cũng đúng thôi. Ai bảo hắn không có năng lực chứ!”
Cửu Thiên nói: "Cô nói rất đúng, tôi không thể phản bác.
Bọn họ đang tám chuyện thì cách đó không xa, tiếng rồng gầm vang lên.
Tiểu Hắc trên vai Vũ Hoàng Yến lập tức ngẩng đầu lên, nó thè lưỡi nhìn thẳng về phương xa.
Bọn Cửu Thiên cũng nhìn lên thì thấy một con rồng chín đầu đang kéo một cỗ xe ngựa bay tới.
Trên xe ngựa là mấy vị nam tử quần là áo lượt đang tươi cười vẫy tay với đám đông bên dưới.
Cửu Thiên liếc mắt là thấy người đứng phía trước chính là Lê Nhân Long!
Khi cự long chín đầu đi qua, tất cả thú hoang đều tự giác né tránh. Thân thể khổng lồ kia như một đám mây đen che kín toàn bộ bầu trời.
“Ngự Thú trai! Là người của Ngự Thú trai!”
Một người có kiến thức uyên thâm lên tiếng.
Liếc mắt một cái liền nhận ra hoa văn trên xe ngựa là của Ngự Thú trai.
Vừa nghe thấy ba chữ Ngự Thú trai, tất cả những người đang xem thi đấu đều bị thu hút.
Cũng hết cách, vì danh tiếng của Ngự Thú trai thật sự quá lớn.
Tam thế lực thiên hạ không phải chuyện đùa. Thử hỏi, quốc gia nào không có Ngự Thú trai.
Không phải tất cả quốc gia đều không có hứng thú với Ngự Thú trai như nước Võ Đỉnh.
Bọn Lê Nhân Long ngồi xe ngựa tới đỉnh đầu Cửu Thiên rồi nhảy xuống.
Vèo! Vèo! Vèo!
Vài bóng người nhảy xuống đất, khiến không ít nữ tử thét lên chói tai.
Nói thật thì người của Ngự Thú trai đều có ngoại hình không tệ. Tất cả đệ tử của Ngự Thú trai mà Cửu Thiên từng gặp, bao gồm Huyễn Tầm đều rất đẹp.
Nam thì tuấn nhã, nữ thì xinh đẹp.
Nhất là mấy người đứng sau Lê Nhân Long, đăng phong tạo cực. Võ bào có hoa văn thú đặc thù thoạt nhìn vô cùng nho nhã.
Người đẹp vì lụa, nhưng người vốn đã đẹp, cộng thêm y phục cũng đẹp nên lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bọn họ cười cười nhìn về phía Cửu Thiên: “Đại ca, đây chính là tên Dạ Ảnh mà anh nói sao, tôi thấy cũng bình thường!”
“Đại ca, không cần khách khí. Nhanh chóng đánh thắng trận đầu rồi chúng ta quay về uống rượu.
“Tiểu tử, mau nhận thua đi, đại ca tôi còn muốn giành hạng nhất. Bây giờ anh nhận thua còn kịp!”
Mỗi người một câu, vừa nói vừa cười to.
Nam Cung Lệ nhíu mày nói: "Thi đấu thì thi đấu, còn mang cả một đám người phụ hoạ. Ngự Thú trai biết chơi thật!”
Vũ Hoàng Yến cười nói: "Anh không hiểu đâu, chiêu này gọi là tạo thế. Trước tiên dùng ngôn từ để chèn ép đối phương, như vậy riêng khí thế đã chiếm thượng phong rồi. Dù đối phương có tức giận hay nhắm mắt làm ngơ thì anh đã vô thức chiếm thế chủ động rồi. Học tập đi, đây chính là thủ đoạn của ma tu đấy. Anh đã hiểu hai chữ “Khiêu Khích
chưa?”
Nam Cung Lệ á khẩu, ở phương diện này, quả thật anh ta không hiểu nhiều bằng ma tu chính thống như Vũ Hoàng Yến.
Cửu Thiên căn bản không để ý tới mấy người này.
Ngược lại của họ càng khiến hắn thêm phấn khích.
Nhoáng một cái đã mấy năm trôi qua, lâu lắm rồi hắn không nghe thấy mấy lời khiêu khích như vậy.
Nhớ lại lúc thi đấu xếp hạng học viện, hồi đó ngày nào hắn cũng nghe mấy lời kiểu này.
Hoài niệm ghê!
Cửu Thiên cười cười nhìn Lê Nhân Long nói: "Lê công tử. Xem ra ông trời cũng muốn để chúng ta đấu một trận. Muốn trốn cũng không thoát!”
Lê Nhân Long giơ tay lên, bảo mấy người phía sau đừng nói nữa.
Anh ta cũng mỉm cười nói với Cửu Thiên: "Anh tin vào ông trời sao? Xin lỗi, tôi không tin. Tôi nghĩ trận đấu này của chúng ta đã được định đoạt rồi. Dạ Ảnh công tử, mời. Chúng ta đánh cho xong đi!”
Cửu Thiên nói: "Lê công tử, lần này anh nhất định phải rút đao ra đẩy.
Lê Nhân Long trả lời: "Vậy phải xem anh có năng lực này không.
Nói xong, Lê Nhân Long cũng lấy Thủ Đầu Thiết Bài của mình ra và đưa cho thủ vệ bên cạnh.
Đối phương vãn dùng ngọc thạch vạch nhẹ lên thiết bài, trong phút chốc, hai cột sáng loé lên rồi rơi xuống đất.
Vũ Hoàng Yến đứng sau Cửu Thiên nói: "Nhất định phải thắng, anh có cần mang Tiểu Hắc theo không?”
Cửu Thiên lắc đầu nói: "Không cần.
Cửu Thiên và Lê Nhân Long đều đi vào cột sáng.
Bỗng dưng, trận pháp chợt loé sáng. Mọi người kinh ngạc hô lên, trong phút chốc, thân ảnh của Cửu Thiên và Lê Nhân Long đã biến mất.
Thiên địa biến hóa, quang mang đảo ngược.
Khi mở mắt ra, cảnh sắc bốn phía đã thay đổi.
Hai người đang đứng trên đỉnh núi lửa, dung nham phun ra bốn phía!
Cửu Thiên nhìn núi lửa, cảm nhận được hoả hành chi đạo nồng đậm, hắn cười nói: “Vậy sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất