Bên trong màn hình, trận chiến vẫn tiếp tục.
Bên ngoài màn hình, một đám đông nghìn nghịt đang đứng.
"Hum?"
Thân thể bỗng nhiên run lên, Cửu Thiên lông mày nhíu chặt, quay đầu nhìn chung quanh.
Linh Bối nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Cửu Thiên huynhu mày nói: “Đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt, giống như bị người nào đó theo dõi vậy.
Linh Bối lập tức xoay người nhìn chung quanh, nói: “Có phiền phức lắm không?”
Cửu Thiên lắc đầu nói: “Anh không biết. Nhưng anh khẳng định đây tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.”
Linh Bối nói: “Vậy anh có muốn về sớm không? Thân phận của anh khá đặc biệt, tiếp tục ở lại đây quả thực có hơi nguy hiểm”
Cửu Thiên nhìn vẻ mặt lo lắng của Linh Bối, cười nói: “Cũng không đến mức như vậy. Chúng ta trải qua bao nhiêu sóng gió, còn sợ mấy việc cỏn con này à. Đừng quên, bây giờ anh là đường chủ. Người bình thường không động vào anh nổi đâu”
Linh Bối khẽ mỉm cười, dùng nắm đấm nhỏ nhắn đánh yêu vào ngựcai Cửu Thiên.
Ngẩng đầu lên, Cửu Thiên tiếp tục quan sát tình hình chiến đấu bên trong màn hình.
Lúc này, trận chiến giữa Sở Trực và Thánh nữ đã đến giai đoạn khốc liệt.
Hai người đánh tới đánh lui, đã đánh mấy chục chiêu.
Người tới tu vi này, hoặc là có thể giải quyết trận chiến chỉ bằng vài chiêu, hoặc chiến đấu tận ba ngày ba đêm cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Nhưng rõ ràng cả hai đều không có ý định tiếp tục tiêu hao như thế này.
Sở Trực giơ cao trường kiếm trong tay, trên người hắn ta bắt đầu điên cuồng xuất hiện vô số chữ.
Cửu Thiên từng thấy Sở Trực sư huynh sử dụng chiêu thức này.
Đây chẳng phải là võ kỹ tuyệt chiêu của Âm Dương Huyền Long Kiếm, Sát Kiếm Thập Lục Tự của huynh ấy sao!
Nhưng hiện tại, nếu Sở Trực sư huynh dùng lại chiêu này, hẳn đã hơn một trăm sáu mươi chữ.
Bầu trời tràn ngập văn tự, chảy theo động tác của Sở Trực sư huynh.
Kiếm vừa đâm ra, bỗng có vô số tia sáng Bát Quái.
Thái Ất Huyền Tự Sát!
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Trong màn hình không ngừng xuất hiện tiếng nổ vang, toàn bộ màn hình dường như bắt đầu rung chuyển, có thể tưởng tượng được chiêu thức này uy lực kinh người đến mức nào.
Mọi người đangng xem đều mở to mắt và nhìn chằm chằm vào màn hình.
Phải thừa nhận rằng hầu hết những người đến xem trận tỉ thí này đều là để xem thánh nữ của nước Bắc Thần.
Nhìn cái đám đàn ông này đi, ai cũng chảy nước dãi thòm thèm, mắt biến thành biểu tượng trái tim.
Vừa xem chiến đấu, vừa gào thét.
“Một cô gái đẹp như vậy mà cũng đánh, người này rốt cuộc tới từ đất nước man rợn nào vậy?”
“Để người đẹp thắng đi, thằng nhóc cầm kiếm mau thua đi!”
“Ta muốn xem mỹ nữ đánh người, không phải mỹ nữ bị đánh!”
Tiếng kêu gào dâng lên như thủy triều, hết đợt này đến đợt khác.
Sở Chính sư huynh nhìn chằm chằm Hàn Liên nói: “Mắng bọn hắn, bảo bọn hắn câm miệng”
Hàn Liên nhẹ nhàng nói: “Mệt rồi, nghỉ ngơi lát đã, vả lại bọn họ nói cũng có lý”
Đại sư huynh tát cái bốp vào đầu Hàn Liên.
“Có lý cái đầu đệ, đợi Sở Trực trở lại xem hắn có đánh đệ không!”
Đang lúc nói chuyện, có hai bóng người chậm rãi hiện ra từ trong màn hình.
Mọi người chăm chú nhìn, chỉ thấy thanh kiếm của Sở Trực đã gác ngang cổ Thánh nữ Nước Bắc Thần.
“Yêu nữ, cô thua rồi!”
Sở Trực sư huynh ánh mắt sáng quắc, lớn tiếng nói.
Cánh tay phải của thánh nữ nước Bắc Thần đang rỉ máu, hơi thở không đều, đôi mắt lấp lánh đầy lạnh lùng.
Sở Trực đẩy thanh kiếm đến gần cổ Thánh nữ, kiếm khí sắc bén đã cửa vào cổ Thánh nữ.
“Cô vẫn chưa nhận thua à?”
Thánh nữ chợt mỉm cười, cô ta vừa cười một cái, như thể khiến băng cứng hòa tan, khiến cây sắt có thể nở hoa.
Lập tức, một đám khán giả bên ngoài màn hình kêu lên: “Đẹp quá đi thôi!”
Thánh nữme chậm rãi nói: “Tôi sẽ không nhận thua. Anh giết tôi đi! Ra tay đi, chém đầu tôi xuống. Giành chiến thắng trận này” Ánh mắt Sở Trực bắt đầu lóe lên.
Bên ngoài, Sở Chính sư huynh và Hàn Liên sư huynh đột nhiên đứng dậy, đồng thời nói: “Không ổn!”
Linh Bối vội vàng hỏi: “Sao thế?”
Đại sư huynh cau mày đáp: “Sở Trực không thể ra tay tàn nhẫn với phụ nữ, đệ ấy sẽ không giết Thánh nữ, đệ ấy xui xẻo rồi!”
Hàn Liên lớn tiếng quát: “Mau ra tay đi, giết cô ta đi là xong. Sở Trực sư huynh, đây không phải là lúc mềm lòng!”
Đáng tiếc, Hàn Liên có hét bao nhiêu, Sở Trực cũng không nghe thấy được.
Cơ mặt hắn ta bắt đầu run lên, tay cầm kiếm của Sở Trực bắt đầu có chút mất ổn định.
Thánh nữ nói: “Sao, không xuống tay được à.
Thánh nữ đột nhiên tựa cổ vào thanh kiếm.
Sở Trực lập tức kinh hãi rút trường kiếm lại. Nhưng vào lúc này, thân ảnh thánh nữ đột nhiên lóe lên, quay ngược kiếm đâm thẳng vào cơ thể Sở Trực. Trong nháy mắt, toàn thân Sở Trực hóa thành băng.
Thánh nữ cười khẩy và nói: "Loại tầm thường, kẻ hèn nhát!”
Rút Vạn Tải Hàn Băng kiếm về, thánh nữ giơ tay lên cao.
Bên ngoài, vô số người lập tức vỗ tay. Đây mới là cái kết mà họ muốn thấy.
Các hộ vệ nhanh chóng triển khai pháp trận, Cửu Thiên không chút do dự lao vào trước, kéo Sở Trực đã đóng băng ra khỏi trận pháp.
Thánh nữ cũng chậm rãi bay trở lại, lạnh lùng nhìn đám người Linh Bối, nói: “Nước Võ Đỉnh, ha ha, cũng chỉ vậy thôi!”
Nói xong, thánh nữ lấy ra một lọ đan dược uống rồi sải bước rời đi.
Nhóm võ giả mặc đồ trắng cũng theo sau rời đi. Trước khi rời đi, còn khinh thường liếc nhìn Hàn Liên một cái, nói: "Kêu to thì đã làm sao, giờ cũng có xơi được cái gì đâu!” Hàn Liên không nhịn được bị giễu cợt như vậy.
Đại sư huynh nắm lấy hắn ta, bảo hắn taec không được bốc đồng.
“Đừng cản đệ, đệ phải chém chết cô ta!”
Hàn Liên hét lớn.
Cửu Thiên vung tay lên, một ngọn lửa làm tan chảy sương giá bên ngoài cơ thể Sở Trực, đồng thời đưa một luồng năng lượng sinh mệnh tiến vào.
Sở Trực sư huynh lập tức trở về từ ranh giới sống chết.
Đúng là nguy hiểm!
Cửu Thiên thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa là Sở Trực sư huynh đã bị băng lạnh hoàn toàn đông cứng thành bột.
Phải nói là Cực Trí Chi Băng của thánh nữ lại mạnh hơn nữa rồi.
“Xin lỗi, sư đệ, ta làm mất mặt mọi người rồi!”
Sở Trực sư huynh khàn giọng nói, toàn thân run rẩy.
Cửu Thiên lấy ra một bình đan dược, cho Sở Trực sư huynh uống trước.
Sau đó, hắn quay sang nói với đám người Linh Bối: "Mau đưa huynh ấy về nghỉ ngơi.
Linh Bối vẻ mặt nặng nề gật đầu, Hàn Liên và Sở Chính đỡ Sở Trực đứng dậy rời đi.
Cửu Thiên đứng yên không nhúc nhích, Đại sư huynh liếc nhìn Cửu Thiên nói: “Đệ không đi cùng bọn ta sao?”
Cửu Thiên khẽ lắc đầu, đại sư huynh hiểu rõ gật đầu: “Nhớ kỹ, đừng làm chuyện ngu xuẩn, cô ta không đáng!"
Cửu Thiên nói: "Đại sư huynh. Cô ta suýt chút nữa đã giết chết tam sư huynh của đệ. Không ai có thể ngăn cản đệ gặp cô ta, giữa đệ và cô ta vẫn còn nhiều món nợ chưa thanh toán.
Nói xong, Cửu Thiên gật đầu với Linh Bối, sau đó quay người đi. Hắn sải bước về hướng thánh nữ đã rời đi.
Hàn Liên sư huynh nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sư đệ đi báo thù à? Vậy Đại sư huynh huynh đỡ đệ ấy đi, ta cũng đi!”
Ánh mắt Linh Bối rét lạnh, khẽ nói: “Thánh nữ chết chắc rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất