Đường Huy nhếch miệng cười, lộ ra miệng đầy răng trắng.
Tự tin của hắn ta quả thực đã bộc lộ ra ngoài. Cửu Thiên nhìn ra phía sau hắn ta, chợt phát hiện ra một người đàn ông trung niên lôi thôi đang ngồi ở đó.
Cả gương mặt đầy bụi bẩn dầu mỡ, không nhìn rõ khuôn mặt.
Dáng người hơi còng, trên người mặc một bộ trường bào dơ dáy.
Cửu Thiên nhìn người đàn ông trung niên này có hơi quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra là ai.
Nhưng nam nhân trung niên này cũng rất kỳ lạ, rõ ràng là ngồi ở đó, Cửu Thiên lại không có cảm nhận được bất kỳ khí tức nào của ông ta.
Phảng phất như thế cả người ông ta đều trong suốt.
Thu lại ánh mắt, Cửu Thiên cũng không hề nghĩ nhiều như vậy. Lấy ra lệnh bài sắt đầu thú, đi lên phía trước.
Đường Huy đồng thời hạ xuống đất, cũng lấy ra lệnh bài sắt đầu thú.
Vệ binh vội vàng kiểm tra thân phận của hai người, Đường Huy chợt vươn tay với Cửu Thiên nói: "Dạ Ảnh huynh. Trận chiến hôm nay, không tổn hại tới tính mạng. Quân tử chi tranh, được không?"
Cửu Thiên nhìn biểu cảm hiền lành của Đường Huy, sang sảng cười, cũng vươn tay mình tới.
Hai người nhẹ nhàng phất tay, cả người Cửu Thiên đều cảnh giác.
Hắn sợ Đường Huy âm thầm động tay động chân, giống như Lữ Duy trước đó.
Nhưng sự thật chứng minh Cửu Thiên suy nghĩ nhiều rồi.
Đường Huy không làm bất kỳ động tác thừa nào, thu tay lại, tươi cười trên mặt càng sâu hơn.
Khoảng cách này, Cửu Thiên thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng trong trẻo trong mắt Đường Huy, không mang theo chút tạp chất nào.
Người này có vẻ như là một quân tử.
"Hai vị, tỉ thí bắt đầu!"
Vệ binh kiểm tra xong, mở trận pháp.
Ánh sáng bắn lên trời cao, Cửu Thiên và Đường Huy bay vào.
Ngay sau đó, thiên địa bên người thay đổi.
Khi tất cả mọi thứ trở lại, Cửu Thiên phát hiện, bọn họ đã ở trong một cánh rừng rậm rất lớn.
Cây cối che trời, thẳng đến tận trời cao.
Đường Huy và Cửu Thiên mỗi người đứng trên chiếc lá.
Lá cây xanh biếc to rộng, to bằng khoảng một con thuyền.
Trường đao đặt ngang ngực, Đường Huy cười nói: "Dạ Ảnh huynh, mời!"
Cửu Thiên cũng lấy ra trọng kiếm Vô Phong của mình. Nhẹ giọng nói: "Mời!"
Khí thế của hai người bắt đầu dâng lên, bóng dáng phản chiếu trong quầng sáng.
Bên ngoài, đám người vẫn đang hét hò.
"Đặt cược, đặt cược. Bát Phương Tiền Trang, đạo long Đường Huy, đối chiến cuồng kiếm Dạ Ảnh, một hoàn ba!"
"Ta mua một trăm vàng!"
"Ta mua ba bình đan!"
Nam Cung Lệ nhìn một màn này, cũng lấy tiền của mình ra.
Nhìn Cửu Thiên và Đường Huy trong quầng sáng, Nam Cung Lệ có hơi lưỡng lự.
Hắn ta biết Cửu Thiên rất lợi hại, nhưng Đường Huy này thoạt nhìn cũng không yếu. Đặc biệt là một thân trang bị này, quả thực ghê gớm. Hắn ta tính thế nào cũng cảm thấy Cửu Thiên không có mấy phần thắng.
Vuốt cằm, Nam Cung Lệ quay đầu nhìn về Thập Tam đứng bên cạnh nói: "Này, Thập Tam. Ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?"
Thập Tam nhàn nhạt liếc Nam Cung Lệ một cái, trên mặt không hề có bất kỳ biểu cảm gì, sau đó quay đầu đi, không nói một lời.
Nam Cung Lệ thấy Thập Tam không nói gì, nhíu mày nói: "Ngươi cảm thấy Cửu Thiên có thể thắng không?"
Thập Tam vẫn không nói gì, chỉ là lại liếc Nam Cung Lệ một cái.
Lần này, Nam Cung Lệ đã hiểu ánh mắt của Thập Tam.
Rõ ràng chính là nói, điều này còn phải hỏi à!
Nam Cung Lệ gật gật đầu nói: "Được rồi, vậy ta đây sẽ đặt đường chủ."
Vừa định đưa tiền ra, chợt bên cạnh truyền đến một giọng nói: "Tôi cược Đường Huy thắng, một ngàn vàng!"
Đám người chợt tách ra, một cô gái đi đến.
Nam Cung Lệ nhận ra cô gái này, kinh ngạc nói: "Tô Mạn cô nương!"
Không sai, người đến là Tô Mạn, đệ tử của Tổ Thu trưởng lão.
Trên mặt mang theo sương lạnh, Tô Mạn nói: "Phó đường chủ Nam Cung, có cần phải kinh ngạc như vậy không. Tôi chỉ đến xem Dạ Ảnh thôi"
Nam Cung Lệ nói: "Khó có được. Là Tổ Thu trưởng lão bảo cô đến sao?"
Tô Mạn nói: "Không phải. Là tự tôi muốn tới"
Nam Cung Lê cười nói: "Tô Mạn cô nương có hứng thú ghê"
Tô Mạn cũng cười, nhàn nhạt nói: "Đây không phải là vấn đề hứng thú hay không. Mà là tôi đến xem đối thủ sau này của tôi. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà."
Nam Cung Lê kinh ngạc nói: "Đối thủ? Cô nói là ai? Đường Huy hay là đường chủ Dạ Ảnh?"
Tô Mạn nói: "Đương nhiên là Dạ Ảnh. Nhưng trước tiên hắn phải thắng Đường Huy đã. Tôi thấy hắn đang có chút phiền toái!"
Nam Cung Lệ càng giật mình.
Tô Mạn lại coi Cửu Thiên là đối thủ? Vậy là sao chứ? Tố Thu trưởng lão đang làm gì vậy chứ?
Đang nghĩ ngợi, Nam Cung Lê chợt nhìn thấy đầu ngón tay Tô Mạn đeo một chiếc nhẫn.
Mặt trên có khắc một chữ. Tức khắc, Nam Cung Lệ trợn tròn hai mắt.
Đây là nhẫn đặc thù của Đạo Tâm Ma Tông, chỉ có người chấp hành nhiệm vụ đặc biết, mới có loại nhẫn này.
Mặt trước viết một chữ đạo, mặt sau viết một chữ ma.
Đạo ma nhất niệm chi gian, sinh tử chỉ trong chớp mắt.
Chiếc nhẫn này gọi là nhẫn Tức Thời, chính là một trong mấy đại pháp khí nổi tiếng của Đạo Tâm Ma Tông. Thứ này, cũng không phải là trưởng lão có thể cho. Cần phải là người cao hơn cả trưởng lão, mới có thể ban cho.
Nói cách khác, Tô Mạn thật sự không phải do Tổ Thu trưởng lão phái tới, mà là một người có thân phận còn cao hơn Tố Thu trưởng lão.
Chỉ một thoáng, trong đầu Nam Cung Lệ đã nhớ tới một cái tên, Cửu Thiên đã từng nói qua với hắn về cái tên này.
"Phong Thiên công tử!"
Nam Cung Lệ lẩm bẩm ra tiếng.
Tô Mạn đột nhiên quay đầu lại, thế mà cô ta lại nghe được, cười nói: "Cũng biết không ít nhỉ. Không sai, là Phong Thiên công tử phải tôi tới. Ngài ấy nói cho tôi biết, chỉ cần tôi có thể đánh bại Dạ Ảnh, tôi có thể đến bổn tông nhập trì"
Tô Mạn nhếch môi cười, lộ ra hai chiếc răng nanh xinh đẹp.
Nam Cung Lệ nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu nhìn về phía quầng sáng.
Trong lòng âm thầm nói: "Cửu Thiên huynh, phiền phức lớn tới rồi!"
Trong quầng sáng, khí thế của Cửu Thiên cùng Đường Huy đều đạt đến đỉnh điểm.
Khí thế va chạm, không trung bắt đầu phát ra tiếng vang ầm ầm.
Cuồng phong nổi lên, cây cối rung động, trường đao ra khỏi vỏ.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Rồi sau đó, thân ảnh đồng thời biến mất không thấy.
Bang!
Giữa không trung, thân ảnh hai người lao vào nhau.
Trọng kiếm đối trường đao, cọ xát ra hoa lửa vô tận.
Nơi binh khí va chạm, một khoảng không gian nhanh chóng co rúm lại, ngay sau đó, những vết nứt như mạng nhện khuếch tán ra không trung.
Bùm!
Trời đất nứt toác, mây mù tan biến.
Rừng cây bên dưới nứt toác thành bột mịt tung bay đầy trời, từ dưới đất lên đến không trung khuếch tán theo hình cái bát.
Đột nhiên, tay trái Cửu Thiên nện một quyền xuống mặt Đường Huy.
Đường Huy vẫn không nhúc nhích, một luồng ánh sáng bao vây toàn thân hắn ta, ngưng tụ thành một với áo giáp trên người.
Đồng thời, Đường Huy cũng nện một quyền lên mặt Cửu Thiên.
Cửu Thiên chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh ùa vào trong cơ thể hắn, đột nhiên cả người lùi lại phía sau mấy bước.
Bàn chân ở đứng trong hư không, dẫm ra vô số vết rách.
Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn Đường Huy nói: "Thật sự là rất cứng rắn, áo giáp rất mạnh"
Đường Huy cũng cười nói: "Tu vi không tốt, thực lực cũng bình thường, thiên phú cũng không có, đành phải dùng trang bị để bổ trợ. Dạ Ảnh huynh, đến xem võ kĩ thần binh lưu truyền của tôi đi!"
Phất tay, tay trái Đường Huy xuất hiện một loạt hạt châu lóe sáng, từng viên đều mang theo khí tức mạnh mẽ.
Phủi tay, Đường Huy trực tiếp ném long châu ra ngoài!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất