Thần hồn vừa lao ra, như gió nhẹ quất vào mặt, tựa như hàn băng thấu xương.
Đường Huy còn chưa kịp phản ứng lại, đã cảm giác được một hơi thở lạnh băng vọt thẳng vào trong cơ thể.
Khí tức này áo giáp không thể nào phòng ngự, đạ châu không thể nào cắn nuốt được.
Ngay cả kinh mạch cốt cách, canh kình của hắn ta, hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng phòng hộ nào.
Lực lượng trực tiếp vọt vào thức hải của hắn ta, chém vào trong đại não của hắn, đánh trúng vào thần hồn của hắn ta.
Ngay sau đó, một cỗ lực lượng cuồng bạo, từ vị trí đại não bắt đầu nổ mạnh.
Theo huyết mạch, theo dòng máu, trực tiếp lan ra khắp cơ thể hắn ta.
Quang mang trên người Đường Huy dần dần ảm đạm đi, đột nhiên toàn thân chấn động, máu tươi trào ra khỏi miệng mũi.
Ngoài quầng sáng, mọi người kinh ngạc.
Đây là có chuyện gì?
Không ai có thể nhìn thấy Cửu Thiên dùng chiêu gì.
Chỉ thấy áo choàng của Đường Huy sau lưng tựa hồ bị gió thổi bay một chút. Ngay sau đó, Đường Huy liền bắt đầu đổ máu.
Người đàn ông trung niên lôi thôi vẫn luôn quan sát bên cạnh lúc này mới hơi nhíu mày.
Tựa hồ tình hình có hơi khác với tưởng tượng của ông ta.
Đường Huy lau sạch máu tươi trên mặt, vội vàng đặt ngang đao trước ngực.
Liên tiếp lui lại mấy bước, kéo ra khoảng cách với Cừu Thiên.
"Đây là công pháp gì?"
Đương Huy hỏi ra tiếng.
Là một người xuất sắc trong Bát Phương Tiền Trang, hắn ta không dám tự nhận thông hiểu tất các công pháp trong thiên hạ. Nhưng cơ bản đều đã từng gặp qua.
Nhưng hôm nay Cửu Thiên dùng võ kĩ này, thật sự khiến hắn ta khó có thể chống đỡ.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn ta gặp phải võ kĩ quỷ dị như vậy. Thậm chí có hơi nghi ngờ liệu đây có phải là võ kĩ của ma tu hay không. Chỉ là đối phương không hề phát ra chút
ma khí nào mà thôi.
Cửu Thiên đạm nhiên nói: "Một chút thủ đoạn nhỏ thôi, nhưng đã thắng trận tỷ thí này, hẳn là vừa đẹp!"
Biểu cảm trên mặt Đường Huy ngưng trọng.
Đánh đến hiện tại, tự tin trên người hắn ta mới hoàn toàn thu lại.
Bởi vì hắn ta cảm giác được, Cửu Thiên không phải đang hù dọa hắn ta mà là nói thật.
"Muốn thắng tôi, không dễ như vậy.
Nói như vậy, Đường Huy tung áo choàng Vân Lam của mình lên, một mảnh không gian vặn vẹo, thân ảnh của hắn ta biến mất tại chỗ.
Tình huống như vậy, khiến Cửu Thiên nhìn mà sửng sốt.
Áo choàng Vân Lam còn có công hiệu như vậy sao?
Quả thực là còn tiện hơn so với chiêu thiên địa thối tán của hắn sao.
Ánh mắt quét nhìn bốn phía, thân ảnh Đường Huy thế mà thật sự hoàn toàn biến mất.
Cử Thiên thậm chí còn khuếch tán canh khí của mình ra tìm kiếm, nhưng lại không hề tìm thấy thân ảnh của Đường Huy.
Vậy thì phiền rồi, hồn đạo sát kiếm của hắn tuy rằng mạnh, nhưng cũng phải chém trúng người mới được.
Giờ phút này, Cửu Thiên chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nếu mắt thường không thể nhìn thấy, vậy phải dùng đạo chi lực thử xem.
Chỉ một thoáng, tất cả thiên địa chi lực bốn phía, đạo chi lực lưu động trong thiên địa, đều chậm rãi hiện lên trong đầu hắn.
Đồng thời, Cửu Long Huyền Cung Tháp lên tiếng nói: "Chủ nhân vĩ đại, có cần ta ra tay không? Ta có thể bức hắn ta ra!" Cửu Thiên thầm nói: "Không cần, vấn đề nhỏ mà thôi, ta vẫn có thể.."
Lời còn chưa nói xong, trong tay Cửu Thiên vừa động.
Trở tay vung kiếm đâm về phía sau, chỉ nghe được đang một tiếng.
Trọng kiếm Vô Phong của Cửu Thiên đánh vào đạo long của Đường Huy.
Thiên địa một trận biến hóa, thân ảnh Đường Huy hơi hiện ra một chút.
Tựa hồ vẻ mặt hắn ta hơi kinh ngạc, không rõ Cửu Thiên vì sao có thể cảm nhận được vị trí của hắn ta.
Theo lý thuyết, dưới sự che giấu của áo choàng Vân Lam, cho dù là tôn giả cũng không thể nào nhận ra hắn ta được!
Là trùng hợp sao?
Ánh mắt Cửu Thiên rung lên, lại dùng một chiêu Hồn Thiểm.
Đường Huy phát ra một tiếng kêu rên, ngay sau đó thân ảnh lần nữa biến mất không thấy.
Khóe miệng Cửu Thiên gợi lên tươi cười, lại dùng chiêu này chơi với hắn, vậy chẳng có gì thú vị cả.
Xoay người, bàn chân Cửu Thiên trên không đột ngột dậm mạnh một cái, hướng về bên trái một kiếm giết ra.
Ngoài màn hình, vô số người trừng lớn hai mắt.
Tô Mạn kinh ngạc nói: "Hắn nhìn ra được tung tích của đối phương sao?"
Dang!
Lại một tiếng giòn vang lên, trọng kiếm Vô Phong bị chặn lại, nhưng Cửu Thiên lại không hề dừng tấn công.
Giờ khắc này, toàn bộ thần hồn đều thả ra.
Hồn đạo sát quyết, Hồn Sát Kiếm!
Bất chợt, một cơn cuồng phong gào thét quét qua người Đường Huy, toàn bộ thiên địa đều yên tĩnh lại.
Dần dần, thân ảnh Đường Huy giữa không trung dần hiện lên.
Lúc này, cả khuôn mặt hắn ta đầy máu tươi.
"Công pháp rất hay, tôi còn nhiều chiêu thức còn chưa dùng đây!"
Đường Huy nhếch môi cười với Cửu Thiên, cho dù là thua, vẻ mặt hắn ta vẫn rất phong độ.
Cửu Thiên nhìn hắn ta, trên mặt cũng tươi cười.
Người này cũng coi như là một đối thủ mạnh mẽ, tuy rằng tu vi không tính là hàng đầu, nhưng những thứ trên người đúng là rất lợi hại. Nếu không phải hắn đã tu luyện hồn đạo khiến áo giáp cùng áo choàng đều không thể chống chọi được, và nắm giữ phương thức công kích thần hồn thì cũng không thể nào chống đỡ.
Nếu vậy, muốn đối phó với Đường Huy, cũng là một chuện cực kỳ phiền toái.
Trợn mắt lên, Đường Huy cứ như vậy hôn mê. Mất đi sự chống đỡ của canh kình, thân thể hắn ta đột nhiên rơi xuống dưới, tạo ra một cái hố sâu trên mặt đất.
Cửu Thiên cũng hạ xuống theo, nhìn Đường Huy dưới mặt đất, trong mắt dâng lên vài phần sát khí.
Đám người Tố Thu trưởng lão đã đặc biệt sắp xếp đối thủ này cho hắn, hiển nhiên chính là để cho hắn xử lý Đường Huy này.
Dù Cửu Thiên lại không có ý xử lý hắn ta, nhưng vẫn phải làm ra vẻ một chút.
Nâng trọng kiếm Vô Phong lên, Cửu Thiên tính nhằm chuẩn vào ngực Đường Huy, một kiếm đâm xuống.
Hắn muốn đâm cho Đường Huy trọng thương, lại không muốn thật sự giết chết Đường Huy.
Cho nên một kiếm này, nhất định phải rất đặc biệt, rất khéo léo.
Ngoài màn hình, một đám người nhìn thấy Cửu Thiên lại nâng kiếm lên với Đường Huy đã ngất đi, vẻ mặt còn đầy sát khí, tức khắc mọi người lớn tiếng hét lên. "Cuồng kiếm Dạ Ảnh muốn giết người!"
"Vòng trước hắn giết chết Lê Nhân Long của Ngự Thú trai, vòng này hắn lại muốn giết chết Đường Huy sao?" "Tên điên này, hắn thật sự không sợ bị hai thế lực lớn liên thủ đuổi giết sao!"
"Người này thật to gan lớn mật!"
Mọi người nghị luận sôi nổi. Chỉ duy Tô Mạn, Nam Cung Lệ, Thập Tam sắc mặt không hề thay đổi.
Tô Mạn cùng Nam Cung Lệ đều biết được Cửu Thiên có nhiệm vụ trên người, chắc hẳn là giết người.
Còn về Thập Tam, thì càng đơn giản hơn, chủ nhân làm gì cũng đúng hết.
Ngay khi Cửu Thiên đã nhắm chuẩn vị trí, chuẩn bị một kiếm hạ xuống.
Chợt, bên tai hắn truyền đến một âm thanh rõ ràng.
"Hạ kiếm giữ người, có thể giữ bình an!"
Cửu Thiên nghe thấy tiếng sửng sốt một chút, đây là người nào truyền âm sao?
Ngay sau đó, Cửu Thiên liền nhìn thấy trên người Đường Huy trước mặt, dần dần sáng lên một đoàn ánh sáng, là hai chữ Bát Phương lóng lánh.
Chẳng lẽ nói...
Trong lòng của Cửu Thiên cũng có suy đoán, sắc mặt biến đổi. Lại chậm rãi thu hồi trọng kiếm Vô Phong.
Lúc này đây, thật ra lại đến phiên Tô Mạn và Nam Cung Lê kinh ngạc.
Khóe miệng mang theo tươi cười nhàn nhạt, cất cao giọng nói: "Thôi, hôm nay không giết anh. Thứ này, coi như là chiến lợi phẩm của tôi đi"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất