Thu lại áo choàng, Cửu Thiên có cảm giác hỗn độn chi lực bên trong áo choàng đang liều mạng chống lại hắn, nhưng đối với hắn mà nói cũng không tính là gì. 

Chút hỗn độn chi lực này đi vào cơ thể của hắn cũng chỉ là đưa thức ăn cho thế giới chi lực mà thôi. 

Phủi tay ném vào trong nhẫn Cửu Tiêu, gương mặt Cửu Thiên đầy tươi cười. 

Cửu Long Huyền Cung Tháp trong thân thể hắn bắt đầu điên cuồng cười to. 

"Chủ nhân vĩ đại, lại là thu hoạch lớn! Thần khí hỗn độn, ngài có được một món thần khí hỗn độn. Tuy rằng phẩm giai không cao, nhưng lại hoàn mỹ. Thật sự là tốt quá!" 

Cửu Thiên tự động xem nhẹ mấy lời vô nghĩa của Cửu Long Huyền Cung Tháp, chỉ dò hỏi về điều phẩm giao không cao mà Cửu Long Huyền Cung Tháp đã nói: "Có ý gì? Áo choàng Vân Lam này rất kém à?" 

Cửu Long Huyền Cung Tháp nhanh chóng trả lời: "Rất tốt. Ta nói phẩm giai không cao, là so với những thần binh hỗn độn khác, thần khí hỗn độn trước mặt này, hơi kém với chúng một chút. Nhưng trong thiên hạ này, thần binh hỗn độn, thần khí hỗn độn đã biến mất hầu như không còn, chỉ còn dư lại vài món. Nhưng nếu là trước đây, lúc hỗn độn chi chủ sơ khai thiên địa, áo choàng Vân Lam này là được luyện ra để làm cái giẻ lau bàn." 

Cửu Thiên kinh hãi nói: "Hỗn độn chi chủ sao? Đó là ai? Dùng thần khí hỗn độn làm giẻ lau? Vậy còn ngươi?" 

Giọng nói của Cửu Long Huyền Cung Tháp chợt nhỏ đi không ít. 

"Ta chỉ là một vật trang trí. Chủ nhân vĩ đại, vấn đề này ngài không nên hỏi nhiều. Ngày nào đó ngài tới hỗn độn, ta dẫn ngài đi dạo một vòng lĩnh vực hỗn loạn, ngài sẽ hiểu thôi. 

Cửu Thiên một bụng nghi hoặc. 

Hắn mơ hồ cảm giác được Cửu Long Huyền Cung Tháp tựa hồ nói lộ ra cái gì đó. 

Nhưng hắn lại thật sự nghe không hiểu, lão Cửu rốt cuộc đã để lộ cái gì. 

Cửu Thiên có loại cảm giác giống như trước đây ở nước Võ Đỉnh ngồi nhìn thiên hạ. 

Hắn đã từng cho rằng nước Võ Đỉnh chính là toàn thiên hạ, nhưng sau khi đi ra ngoài mới phát hiện, nước Võ Đỉnh chỉ là một nước nhỏ trong thiên hạ. 

Như muối bỏ biển, một cây trong rừng rậm. 

Mà hiện tại, hắn cảm thấy bốn giới chính là thiên hạ. 

Nhưng Cửu Long Huyền Cung Tháp lại nhắc tới hỗn độn, chẳng lẽ nói, nơi tên hỗn độn này lại có huyền cơ? 

Không hiểu, không rõ, không nghĩ nhiều nữa. 

Lắc lắc đầu, trước tiên Cửu Thiên cứ vứt mấy vấn đề này ra sau đầu. 

Bên ngoài, nhóm vệ binh thấy tỉ thí đã kết thúc, vội vàng mở trận pháp ra. 

Cửu Thiên túm Đường Huy bay ra khỏi trận pháp, thân ảnh hóa thành một luồng sáng, xoay người rơi xuống đất. 

Quay đầu, Cửu Thiên nhìn về phía người đàn ông trung niên lôi thôi bên cạnh, hơi hơi mỉm cười. 

Người đàn ông trung niên nhìn Cửu Thiên, lại nhẹ lắc đầu. Tựa hồ sắc mặt có chút không vui. 

Cửu Thiên phủi tay ném Đường Huy về phía ông ta, đồng thời cao giọng nói: "Coi như hắn ta gặp may mắn!" 

Người đàn ông trung niên lật bàn tay, Đường Huy chầm chậm dừng lại trước mặt ông ta. 

Ánh mắt nhìn chằm chằm Cửu Thiên, người đàn ông trung niên cao giọng nói: "Cũng coi như là ngươi gặp may mắn!" 

Cửu Thiên cười vang một tiếng, quay người bước đi. 

Đám người bốn phía tự động tách ra hai bên, tất cả đều dùng ánh mắt kinh ngạc cảm thán nhìn Cửu Thiên. 

Cho dù thế nào, chiến tích liên tiếp thắng Ngự Thú trai cùng Bát Phương Tiền Trang của Cửu Thiên, đủ để thế nhân kinh ngạc. 

Trong đám người, nhân viên ký lục của Bát Phương Tiền Trang, các sòng bác lớn, cùng với Ngự Thú trai, thậm chí là cả nhân viên ký lục của ma tu, đều sôi nổi ghi lại trận trận đấu này. 

Đồng thời, sự đánh giá của bọn họ với Cửu Thiên, cũng hoàn toàn thay đổi. 

"Người này, thủ đoạn kinh người. Thần giáp khó chắn, tu vi sâu không lường được, đến giờ hình như vẫn còn dư sức!" 

"Dạ Ảnh, nắm giữ một võ kĩ thần kỳ, giống như thủ đoạn của ma tu, nhưng lại không hề có nửa phần ma khí nào. Tất cả đều phải chờ quan sát, vô cùng có tiềm lực!" 

"Dạ Ảnh, cường giả, ít nhất phải tiến thêm mười hàng!" 

Cửu Thiên cười đi tới bên cạnh Nam Cung Lệ. 

Nam Cung Lệ tươi cười đầy mặt nói: "Thắng rất đẹp. Không nói với anh nữa, tôi đi lãnh tiền thưởng trước!" 

Xoay người Nam Cung Lệ xoa xoa tay đi lãnh tiền thưởng thắng cược của mình, ánh mắt Cửu Thiên lại dừng lại ở Tô Mạn bên cạnh. 

Cười khẽ, Cửu Thiên nói: "Tô Mạn cô nương. Sao cô cũng đến xem ta tỉ thí? Hiếm thật đấy. Là Tố Thu trưởng lão lại có nhiệm vụ cho tôi sao?" 

Ánh mắt Tô Mạn nhìn Cửu Thiên phức tạp, nhẹ giọng nói: "Nơi này nhiều người nhiều tại mắt!" 

Cửu Thiên nói: "Vậy lên xe ngựa nói đi. Thập Tam, anh đến đánh xe!" 

Tô Mạn gật gật đầu, hai người xoay người lên xe. 

Thập Tam ngồi ở đầu xe, đôi mắt mang theo ý cười. Lúc đầu hắn ta chỉ có thể điều khiển xe ngựa không gian bình thường. Hiện tại chiếc xe ngựa này đã biến thành xe ngựa rồng kéo của hoàng gia. 

Thập Tam là một người rất dễ thỏa mãn, hiện tại trong lòng hắn ta cũng có chút đắc ý. 

Nhẹ nhàng mà vỗ vỗ thân hình rồng bay, tức khắc rồng bay lên, đám thị vệ lập tức điều khiển thuyền đuổi theo. 

Cửu Thiên ngồi trên xe ngựa, trước tiên rót cho Tô Mạn một chén trà thơm, sau đó cười nói: "Bây giờ có thể nói." 

Thần sắc Tô Mạn thay đổi, cầm lấy chén trà của Cửu Thiên đột nhiên ném vỡ nói: "Dạ Ảnh, anh dám làm trái mệnh lệnh của trưởng lão. Anh muốn chết sao?" 

Rắc một tiếng, chén trà vỡ vụn. 

Cửu Thiên lắc lắc đầu nói: "Đáng tiếc. Một chén trà ngon! Tô Mạn cô nương, nếu cô đã hất đổ như vậy, sau này tôi sẽ không mời cô uống trà nữa" 

Tô Mạn tức sôi máu, canh kình trên người hơi hơi sáng lên. 

Cửu Thiên nhìn dáng vẻ chuẩn bị động thủ của cô ta, cười nói: "Động thủ với tôi ở đây sao? Không tốt lắm đâu. Tô Mạn cô nương, tôi không biết cô tức giận cái gì. Nhưng tôi muốn nói cho cô biết, tôi không hề làm sai. Dưới loại tình huống này, là không thể giết Đường Huy. Cô có thể trực tiếp về nói với Tố Thu trưởng lão tình hình thực tế. Hoặc là tự cô lấy thông kính ghi lại. Cho bà ấy xem là được, bà ấy sẽ hiểu." 

Tô Mạn cười lạnh hai tiếng nói: "Hửm? Phải không. Vậy anh nói thật thử xem, sao lại không thể nào ra tay. Sao tôi lại thấy anh không có lý do gì để không ra tay. Rõ ràng là anh cho Đường Huy một con đường sống. 

Nói xong, Tô Mạn vỗ mạnh xuống bàn. 

Tức khắc, bàn gỗ hoa thanh lê bị Tô Mạn một chưởng đập nát. 

Nụ cười trên mặt Cửu Thiên cũng hơi hơi thu liễm, chậm rãi đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, ngưng mắt nhìn Tô Mạn nói: "Chẳng lẽ không nhìn ra. Người đàn ông trung niên cùng đến đây với Đường Huy kia, chính là người một trong Tam Thánh, Bát Phương Tiền thánh sao!" 

Ánh mắt Cửu Thiên khiến Tô Mạn không khỏi tự động lùi ra phía sau một bước. Nghe được thấy tên Bát Phương Tiền thánh, thần sắc Tô Mạn thay đổi nói: "Cái gì? Bát Phương Tiền thánh ở đây sao?" 

Cửu Thiên gắn từng chữ một nhìn cô ta nói: "Không sai. Bát Phương tiền thánh bên đó. Không chỉ có như vậy, lúc tôi chuẩn bị giết Đường Huy, ông ta đã truyền âm cho tôi. Cô biết ông ta nói gì không? Tôi nói cho cô, là chín chữ. Hạ kiếm giữ người, có thể giữ bình an. Cô nói tôi nên làm thế nào?" 

Khuôn mặt Tô Mạn lúc xanh lúc trắng, á khẩu không trả lời được. 

eyJpdiI6IkM2VEptVGxUSTRZeHdhRURlaUtSbGc9PSIsInZhbHVlIjoiSlZETnM2dkMxdEpVWjcxekIweUZrN0JLd0hhXC83emkySk5taGJHU01aVU1hNUJ3QTdkcm1OQU1aWkZMampZY0VFYjVJTXVVR3pDblZZd1A5TG94TzF3K2JDNzJ4S0lFV0RQTGhYZUFXTGtPVUZpUXhORmZrSG9jTFo3OWhiZ213VXpHbk1kN3ZCdTdOa2I2U3ZhMk5sS0hINnY2eUFEU3lsQVlZVU1xTjlQSDUyRTc3anVrVnNlU2gzd1hsaHNmeTB0RjRmUkN2cVRXeGRlbTZLWFg0dmIrYmZhcW5KSWN6dE1WUGlWcXR3Tm5wU1FNbGZlQ0F0UWZlWHRBRFl4a3BNMlBwN0ZCa1VxTkZMVEVkdFBwN2xjQzFYQmNrVHNwK3dzRERyelwva2JteGo3Nlk2VlwvR3N6Q1FBVWt1aFViRkJrOElXMzVKbnV3dHFxRVU3OVdBK3BmbVhJdGlSWWxPRlR5WHRNVERkdk9uNTBhbDQ3ZDlhSUFmc1Z4VVFYQ1dRakl1aGx6NHNFbSt0MzJHTDBTRWN6c3ZOd0RFVUJLUmk5eUQ4UGliNUJFZ084WUN0bkdGTVFYcUl0cjdXbEhBd0hYMU91M0VCMjl0aFwvZVQyc2NJV3hNUGlaZnBSdElOZ1JCckxrUzdKa1ZUUHllRU1pRjBqRDdlVnc4SkUzV2RxWWh2eWJ0djdubE1JTVwvR1dJbkNXWVdkekt0YlkrUmlIcDFtY1lnKzFuUEVhUE82NDhPaDRHZ05ZYm16azNIWW9jOWxhdFY1TCtJbXNDTkdhOXdjQ0V3QVI3MnZmK3QxRzdyN255OFFobStcL3BTR1BtNzVrTkkybG9kY0FsbCtRN0p2dWhKdmU3V2VQODhTcWpJdXlFNzNiQWN6OWdXMjQ2YjNLVm45ODd0SWtzVEpLU2ZGNFVKV1Voa0dka1NUeDU5UkZueGx6R1BteUtyZ2Z4VTdseEpJOGhRMTdaUVwvQUlETkQ1Nm4rczJ1eFN0SFk0U2s1SCtnbnRSaHNxNm9HR0RIaUdDYXVTNWVXZk9LcjQzRmFOWXVWMFkxVzBkcEFkdit6eVhFa0pSN0FZZUtiZ0JZWEU3MHNFaUtIeEVOZHN2aXdrTHZSOWRwWnV1TDFUQkpVQWVwSlBua0pnSlAwbUNkVThtSjFzbGlHcCtiRDZIMkdEU3dRQlV6S2VJZ3JMWXdWc0lyOWt6WWZwOGhCZ1wvcXNlMVZtYlNudGZBYWg3WHp5RzgwUGJLQVpHa0RnYk1JZENoYnlHM3lKdlNpZ2giLCJtYWMiOiJhYjNiNzRlZmM2ZThiYjFiYjQyMzAyNWNhZmZjNzM3NWRkYmMyZDdiMTAyZTNhZGI1MWFlZjY4Yzg5ZTIzYzUzIn0=
eyJpdiI6IlgwdUtRSHdjNTRpWjhcL0V5eGhldUJBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkcwXC9aOUFNVWxacjNBUDJBSFYxVVwvVExHTllIZitUUEdSOHJjVmxncWNNUlpvTm1UQ1M5bmxIbTZ1MElTVzh3NDhTNW5VdHV3bjc2ZHZtSTh1Rk5lNk9sYVE1Y1YyU1BEWHVmUnk5VUQ3XC9rbTJ0YUd2aVVOME50VzRPTU93YnUrQStDMTB4dmNFS3BHUmxFOVZ2anlUczFtMlRiRVVJVkFkTmFyWm00QnY0SnZya0tDN29GeWFXZkFaTG5oTFh0M0hUY1JvY0V1UUF4aHVuYm93TExmQ1ZQbGhERmtvTnR0K1o5Y3JBYnMzQkFNTXJRQkRHTWRKVXJacldkOFVuMmkiLCJtYWMiOiIxYjM4NWVlMGE0Mjc1NmM5MjkxNTdmZDg5NjQ3YTZjZTdhOGE5ODY0NjA4NzFlZTFhOWExZTUzN2U1MTQzZWU2In0=

Tô Mạn tức đến toàn thân run rẩy, rồi lại không nói ra lời nào, cuối cùng hừ lạnh một tiếng rất lớn, trực tiếp bay lên xe ngựa, biến mất không thấy.

Ads
';
Advertisement
x