"Tiểu nha đầu!" 

Cửu Thiên nhìn Tô Mạn rời đi, cười khẽ một tiếng. 

Với trí thông minh này, còn muốn đấu với hắn. Cũng không biết Tô Mạn này lấy đâu ra dũng khí. 

Chợt, bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng kêu to. 

"Chậm một chút, các người chậm một chút!" 

Cửu Thiên nhìn ra phía ngoài, tức khắc thấy Nam Cung Lệ thở hổn hển bay đến. 

Nam Cung Lệ phi thân vào xe ngựa, lớn tiếng nói: "Đường chủ, lần sau anh hẹn hò em gái thì cũng đừng quên tôi được chứ?" 

Cửu Thiên xòe bàn tay ra nói: "Đây là chuyện ngoài ý muốn. Tôi cho rằng anh đi đếm tiền. Thắng được nhiều không?" 

Nam Cung Lệ nhướng mày nói: "Cũng không ít. Nhưng cái này cũng không liên quan gì đến anh. Tô Mạn đâu? Cô ta đâu?" 

Nam Cung Lệ nhìn trái nhìn phải, phát hiện không thấy bóng dáng Tô Mạn đâu. 

Cửu Thuên chỉ vào mảnh vụn trên đất nói: "Đập vỡ đồ rồi chạy. Có vẻ cô ta vẫn rất có ý kiến với tôi." 

Nam Cung Lệ nhíu mày nói: "Vậy thì phiền quá. 

Tiến lên hai bước, Nam Cung Lệ nói nhỏ bên tai Cửu Thiên: "Cửu Thiên huynh. Đừng tưởng rằng Tô Mạn kia là do trưởng lão Tô Thu phái tới. Cô ta rất có thể là do Phong Thiên công tử anh nói kia phái tới. Trên tay cô ta có thuấn giới!" 

Cửu Thiên nghe vậy kinh ngạc, nói: "Thuấn giới? Sao cô ta lại có thứ này? Từ từ, Phong Thiên công tử. Tôi nhớ ra rồi, người lần đó nói chuyện với tôi, kéo tôi vào trong ảo cảnh tên là Phong Thiên. Sao anh lại biết tên hắn? Không phải không tra được sao?" 

Nam Cung Lệ mở tay ra: "Vũ Hoàng Yến tra ra được. Hiện giờ có vẻ tin tức của cô ta còn nhiều hơn tôi" 

Cửu Thiên hơi hơi nhướng mày, cười nói: "Dù sao thì ma tu chính thống sẽ có thủ đoạn. Mặc kệ cô ta đi, dù sao cô ta sẽ không xuống tay với chúng ta là được." 

Nam Cung Lệ lắc đầu nói: "Cửu Thiên huynh. Anh luôn tin tưởng cô ta như vậy. Đây không phải là chuyện tốt. Thôi, trước không nói chuyện này. Anh cảm thấy nếu thật sự là Phong Thiên, vậy nên làm sao bây giờ?" 

Đột nhiên, Cửu Thiên nhớ tới một hình ảnh. 

Đó là lúc hắn nói chuyện với Phong Thiên công tử trong ảo cảnh. 

Cửu Thiên lẩm bẩm nói: "Chuyện này ngày càng thú vị! Tôi đã hiểu. Cô ta là người mà Phong Thiên phái tới tỉ thí với tôi" 

Lập tức, ánh mắt Cửu Thiên trở nên sắc bén. 

Phong Thiên này thật đúng là nói được làm được! Vậy xem ra hắn ta nói chuyện của Linh Bối, cũng không phải là nói đùa. 

Nam Cung Lê cười nói: "Tỉ thí? Anh đang nói giỡn đúng không. Chỉ bằng tiểu nha đầu đó, chút thực lực ấy. Sao có thể tỉ thí với anh, Phong Thiên cố ý để anh thắng sao?" 

Cửu Thiên lắc đầu nói: "Không đơn giản như vậy. Tôi nghĩ Phong Thiên chắc chắn là có dụng ý của hắn ta, hoặc là có thủ đoạn đặc biệt nào đó. Nam Cung huynh, từ hôm nay trở đi, anh tăng số lượng người bảo vệ người nước Võ Đỉnh. Chính là Linh Bối và những sư huynh của tôi. Đặc biệt là Linh Bối! Nếu có khả năng.." 

Cửu Thiên cắn chặt răng nói: "Để cô ấy vào phủ đại hoàng tử. Tôi sẽ đích thân bảo vệ cô ấy!" 

Nam Cung Lệ kinh ngạc nói: "Nghiêm trọng như vậy sao?" 

Cửu Thiên gật đầu nói: "Nghiêm trọng. Hiện giờ anh đi làm đi, không cần do dự. Tôi sợ muộn sẽ xảy ra chuyện!" 

Nam Cung Hành gật đầu nói: "Được. Tôi sẽ đi làm ngay!" 

Nói xong, Nam Cung Lệ liền chuẩn bị phi thân rời đi. 

Nhưng ngay vào lúc này, xe ngựa chợt chậm rãi dừng lại. 

Giọng của Thập Tam vang lên: "Chủ nhân!" 

Cửu Thiên nghe được là tiếng của Thập Tam, lập tức cùng Nam Cung Lệ rời khỏi thùng xe. 

Hướng mắt nhìn về phía trước, thình lình nhìn thấy một chiếc xe ngựa kéo bởi một con rồng ba đầu đang chặn ngang phía trước. 

Trên một con rồng rất lớn, một thân ảnh đang đứng, Cửu Thiên liếc mắt một cái đã nhận ra, đó là sự phụ của Huyễn Tầm. 

"Đại hoàng tử, Dạ Ảnh công tử. Lão phu đại diện cho Ngự Thú Trai, mời hai vị gặp mặt!" 

Lão giả chợt truyền âm đến. 

Cửu Thiên và Nam Cung Lệ liếc nhau, Cửu Thiên nói: "Anh đi làm việc đi. Tôi tới gặp người của Ngự Thú Trai" 

Nam Cung Lệ tỏ ý đã hiểu, gật đầu, Cửu Thiên bay ra khỏi xe ngựa, Thập Tam lập tức đuổi kịp. 

Cửu Thiên đi lên cái đầu chính giữa của con rồng, nói: "Vậy đi thôi!" 

Tay trái lão giả làm một động tác, Cửu Thiên cùng Thập Tam bay lên đầu rồng. 

Rồng ba đầu vỗ cánh bay lên trời cao. 

Nam Cung Lệ cưỡi rồng đi xa, lắc đầu nói: "Ngự Thú Trai muốn ngả bài. Ha ha, chuyện tốt. Đi, quay đầu!" 

Phất tay, Nam Cung Lệ cho xe chạy về phía sau. 

Rất nhanh, xe ngựa đã biến mất trong mây trắng gió nhẹ. 

Bên kia, Tô Mạn bị Cửu Thiên chọc tức chậm rãi hạ xuống đất, ngừng ở trên đường cái phồn hoa. 

Hàm răng nghiến vào nhau ken két, Tô Mạn nhẹ giọng mắng: "Tên Dạ Ảnh này, hắn vậy mà dám khinh thường mình. Hắn dám nói mình như vậy. Mình nhất định phải làm nhục hắn, lần sau mình phải nhất định phải khiến hắn nhục nhã! 

Tô Mạn mắng liên tục, chỉ là có vẻ vốn từ mắng người của cô ta có hơi hạn chế. Lăn qua lăn lại, cũng chỉ có một câu. 

Thân là ma tu, lại không biết mắng chửi người, đủ để chứng minh Tô Mạn còn chưa thể xuất sư. 

Chỉ là điểm này, bản thân Tô Mạn lại không biết, cô ta luôn cho rằng mình đã có thể một mình gánh vác một phương. 

"Đừng mắng, lại đây ngồi!" 

Chợt, bên tai Tô Mạn truyền đến tiếng cười. 

Vội vàng quay đầu nhìn sang bên kia đường, nơi đó, Phong Thiên công tử đang vắt chéo chân, ngồi ở một quán ăn vặt ven đường, đang thoải mái cắn hạt dưa, ăn điểm tâm. 

Vẻ mặt Tô Mạn lập tức cung kính đi về phía Phong Thiên công tử. Đi đến bên cạnh Phong Thiên công tử, Tô Mạn khom người nói: "Bái kiến công tử" 

Phong Thiên công tử xua tay nói: "Đừng giữ lễ tiết như vậy, ngồi, ngồi đi" 

Tô Mạn khom người, ngồi xuống đối diện với Phong Thiên công tử. 

Nhưng cô ta vừa đặt mông xuống, tức khắc ghế dựa liền vỡ vụn thành bột phấn. 

Tô Mạn không phản ứng lại ngồi phịch xuống đất. 

Phong Thiên công tử tức khắc vỗ tay cười to nói: "Thú vị, thú vị. 

Sắc mặt Tô Mạn lúc đỏ lúc xanh. Cô ta thật sự không biết nên nói gì. Thủ đoạn này trẻ con mới dùng, Phong Thiên công tử vậy mà có thể cười thành như vậy. 

Hơn nữa, loại chuyện thế này, lấy tu vi và tốc độ của Tô Mạn, vốn chắc chắn có thể phản ứng lại. Nhưng bởi vì cô ta hoàn toàn không nghĩ tới Phong Thiên công tử sẽ chơi như vậy, hơn nữa tinh thần rất khẩn trương, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Phong Thiên công tử, lúc này mới ngồi dưới đất. 

Tô Mạn vội vàng đừng lên, cúi đầu không dám liếc nhìn Phong Thiên công tử. 

Phong Thiên công tử cười nói: "Được rồi, không chơi nữa. Ngồi đi, chúng ta tâm sự một chút. Hôm này có xem Dạ Ảnh biểu hiện không? Cảm giác thế nào?" 

Tô Mạn cung kinh trả lời: "Công tử, hay là để tôi đứng đi. Hôm nay có xem, tu vi của Dạ Ảnh kinh người, có vô số thủ đoạn. Tôi... Tôi chỉ sợ không phải đối thủ!" 

Phong Thiên công tử chỉ vào mặt Tô Mạn nói: "Đừng xem nhẹ mình. Tôi nói cô làm được, cô sẽ làm được!" 

Tô Mạn nói: "Nhưng thực lực chênh lệch rất lớn. Tôi không dám mạnh miệng chắc chắn sẽ thắng" 

Phong Thiên công tử cười nói: "Thực lực chênh lệch sao. Cái này tôi cũng biết. Nhưng nếu tôi lựa chọn cô, tất nhiên sẽ có sắp xếp. Cô không phải sợ tu vi kém Dạ Ảnh. Mấy ngày nữa cô sẽ phát hiện thật ra là hắn còn kém cô." 

eyJpdiI6Ik0xMkROVG5IRGFVSVVndEszSWlIVmc9PSIsInZhbHVlIjoiZm1qaElKZE9TczNYRE5BdGwrNTVwXC9BR0J2QUF4MFpvS1hLR21wVURoQ2tOYXY1MzUzYXd0VHpLMmcxVVwvWTh6N29qSUFROTYwSEsxbDNXeEp2NndNVERpaDN5eWxtUkh0XC9DWStodDNQT2pDOVJPa2ZTS0E3ZkJlQXBMZmw4WkNraDRrQUxMbVJQdmk0ajZyWmczdzlBNTVNM283TjFzR1piYk1BWVBBTFdLeHNWMGFhNG1pNFZKWHVPdFBWMEM3MWowdHRMZGg4MXZuVWpLVDBzNWd0bFwvZDFISlJaS2NOM2lybHZUYkRwUTNaRE1OMFY4eVVBN3IwRkphWmZBZmlHaXFUZkFwbkFheTNKbzlyR1JxNkx1MWxvdVgzZWN4UTV6QkVTNmpPWE40PSIsIm1hYyI6ImNjNWY1MTg3ZTEyYjViOGFkZmM2ZTExZDQ4MWIyNDQwZWU3ZGNhZjMzM2ZhMzFiNjUxNjMxYTIzOWVhNTUwYzUifQ==
eyJpdiI6Ik9lbVR5M3M1Z2V0SmE1NUxFVFZVNnc9PSIsInZhbHVlIjoiQlhHR256dGt6OGhKOFFNUnptQUlvcTlGUGNSMmRMMDllWVlXV1dYTXh3NjBJU1lGUnFUdUt2cXhjTktwckh3QWVcLzA5emtJc3Y3YlFGWXpJUVl4T3NNY3YyaWhwVDhYYVFXXC9zd0s2Um1Kb1FTMVJ4QWxFUU01eDhUaGdnK1wveUFFbHhxQmI5TUlnVWE0UlR1VzhPV1ZjSkdKZlk1Zm9jTFFBRUhmY0Y0eHhQUTZ5ZnpZb1BRbmkyVUYzV2VuazRJTTU3WDFQUkFZWXgrbXFFUjZNVkFPN2h1YzlINjFIZWtqblc4am5qS3p6bnBYeHNobG9ybVZxSUhcL3VVK0oxalVsVUlmWUFDOUZ3a3Vtb05MeU9aaDJib1JKVllDbUwyc1ZGN3FyckVnUDBNPSIsIm1hYyI6IjIwN2M5ZWQ4ZWIxZTk1MTU1MDZlNGExNDg1MjgyMDk1NDdjNTFhMGYyYmUwYzhmY2NmNzdlZDY5Njk2MmZjNzAifQ==

Phong Thiên công tử cười nói: "Là thứ có thể giúp cô mạnh lên!"

Ads
';
Advertisement
x