Gió mát thổi bốn phía, mây trắng ngàn dặm bồng bềnh. 

Thảo nguyên mênh mông vô bờ. 

Thú hoang đủ mọi hình dạng. 

"Trưởng lão Lê gia, đây là Ngự Thú trai của của các ông à? Thoạt nhìn rất khí thế!" 

Trên lưng rồng ba đầu, Cửu Thiên chắp hai tay sau lưng, cười nhìn cảnh tượng phía dưới. 

Thảo nguyên xanh mướt, đủ loại thú hoang. 

Tiếng hí vang không ngừng, những con thú hoang lười biếng đều giống như con người, tản bộ trên thảo nguyên. 

Nằm dài khắp nơi trên mặt đất, ngửa cái bụng của mình lên phơi nắng. 

Có con phát ra tiếng kêu ưu nhã về phía những con thú hoang khác, giống như đàn ông gặp một cô gái xinh đẹp trên đường thì tán tỉnh. 

Có con thì lại đang tỉa tót lại lông chim của mình, rửa mặt chải đầu. 

Ở trung tâm thảo nguyên, một con sông uốn lượn chảy về phương xa, vẫn luôn chảy xa tầm mắt Cửu Thiên. 

Lão giả bên người nhắm mắt lại, không nói một lời, tựa hồ cũng không hề muốn để ý đến Cửu Thiên. 

Cửu Thiên tự giễu rồi cũng đơn giản im lặng không lên tiếng. 

Hắn cẩn thận nhìn những thú hoang phía dưới, chợt cười ra tiếng. 

Hắn thấy được một con rồng đang dạy học, trong tay còn cầm một mảnh da thú, những con rồng con khác đang nghiêm túc vây xung quanh nó, lẳng lặng mà lắng nghe lão long không ngừng gào rống. 

Hắn còn thấy được một đám hỏa điều lông vũ rực rỡ, bay ngang qua trước mặt rồng ba đầu. Trên cổ chúng đều có quả cầu lửa ba màu quấn quanh. 

Những quả cầu lửa này được xâu lại thành chuỗi, như vòng cổ treo trên cổ chúng. 

Cửu Thiên có ảo giác, những con thú hoang này giống hệt con người vậy. 

Như vậy chứng minh những thú hoang này, chỉ sợ thực lực đều không hề tầm thường. 

Trí tuệ và thực lực của thú hoang là bổ trợ cho nhau. Tỷ như những thú hoang cường đại gặp ở nước Đan Thánh, trí tuệ đều rất cao. 

Tiểu Hắc cũng hưng phấn nhìn chúng nó, nó đứng trên vai Cửu Thiên, ánh mắt sáng quác nhìn những thú hoang này. Trong mắt tràn đầy vui sướng, tựa hồ rất muốn giao lưu trò chuyện với đám thú hoang này. 

Nhưng Cửu Thiên vẫn nhạy bén cảm giác được, ánh mắt của Tiểu Hắc, thật ra vẫn luôn dừng lại ở nơi tập trung một đám hắc long đen tuyền kia. 

Cửu Thiên hơi hơi nhíu mày, chẳng lẽ là mùa xuân của tiểu Hắc đến rồi sao? 

Dưới chân, rồng ba đầu không ngừng gào rống, khiến những thú hoang bay phía trước đều tránh đường cho nó. 

Cửu Thiên có thể nhìn thấy thú hoang bay hai bên càng lúc càng nhiều, tựa như đang vây xem, không ngừng la hét. 

Lão giả bên cạnh có vẻ cũng cảm giác được những thú hoang này đang vây xem ác ý, mở hai mắt, chợt lấy một cái bình nhỏ ra, cất cao giọng nói: "Một đám quỷ háu ăn, đi đi, đi đi. Đừng chặn đường!" 

Nói rồi, lão giả ném bình nhỏ ra, chỉ một thoáng, thức ăn từ trong bình rơi ra như mưa. 

Thật ra Cửu Thiên cũng nhận ra loại thức ăn này, đúng là lương thực Ngự Thú trai chuyên môn dùng cho thú hoang. 

Tiểu Hắc tay mắt lanh lẹ, trực tiếp xông ra ngoài, ôm một đống về, cười tủm tỉm bắt đầu ăn. 

Rồng ba đầu rống hai tiếng với tiểu Hắc, tựa hồ là bảo nó đừng có độc chiếm, chia cho nó một tí. 

Tiểu Hắc lại rất hào sảng ném cho rồng ba đầu một nửa. 

Lão giả nhìn một màn này, cười nói: "Thú hoang của cậu rất thông minh. Là hỗn huyết đúng không, hiện giờ đã thức tỉnh huyết mạch thượng cổ nhiều chưa?" 

Cửu Thiên nói: "Rốt cuộc ông cũng chịu nói chuyện với tôi. Nói thật, tôi cũng không biết tiểu Hắc đã thức tỉnh bao nhiêu huyết mạch thượng cổ. Nhưng thực lực của nó rất được." 

Nghe được Cửu Thiên khen ngợi, cái miệng của tiểu Hắc nở nụ cười toe toét, rồi sau đó vươn đầu lưỡi bắt đầu liếm mặt Cửu Thiên. 

Lão giả nói: "Đừng hiểu lầm. Tôi không hề có chút hảo cảm nào với cậu. Hơn nữa, nếu không phải tông chủ đặc biệt nhắc nhở tôi, không nên nặng lời với cậu. Hiện giờ tôi muốn nói với cậu, nếu cậu còn dám dạy hư đồ đệ Huyễn Tầm của tôi. Tôi nhất định sẽ khiến cậu máu bắn khắp trời!" 

Cửu Thiên nhướng mày nói: "Chỉ sợ tôi lại không có bản lĩnh dạy hư Huyễn Tầm" 

Lão giả liếc Cửu Thiên thật sâu, chợt dịch chuyển ánh mắt, lần nữa dừng lại trên người tiểu Hắc. 

"Huyết mạch hắc long cấp thấp, hơn nữa còn là chó lai. Thú hoang của cậu có thể có trí tuệ như vậy, đúng thật là một chuyện thần kỳ. Tôi đánh giá, trong cơ thể nó còn có một vài huyết mạch thú hoang lợi hại. Nếu có thể thức tỉnh, thành tựu sau này sẽ không thấp. Nó cần phải trải qua càng nhiều sinh tử hơn nữa, nếu cậu cần rèn luyện nó, có thể để nó ở trường đấu thú của Ngự Thú trai. Chỉ cần nó có thể sống sót trong cuộc chiến của thú hoang thượng cổ, thì thực lực sẽ nhảy vọt." 

Cửu Thiên nghe lão giả nói, cười lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi. Thật ra tôi cũng không cần nó lợi hại làm gì. Tôi cũng không muốn nó sẽ không vì lý do gì mà trải qua nhiều nguy hiểm như vậy. Huyết mạch thượng cổ thú hoang gì đó, cứ tùy duyên thôi. Có thì là tốt, không có cũng thế thôi. 

Cửu Thiên vuốt ve đầu tiểu Hắc, vẻ mặt cưng chiều. 

Tiểu Hắc đi theo hắn lâu như vậy, đã trở thành đồng bạn gắn bó sinh tử với hắn từ lâu. 

Hắn sẽ không để tiểu Hắc đến trường đấu thú hoang gì đó, trở thành đồ chơi của quần chúng nhân loại. 

Cách thức tăng trưởng có rất nhiều, sao lại phải tàn khốc như vậy. Đối với chuyện này Cửu Thiên rất rõ ràng. 

Ánh mắt lão giả hơi hơi lập lòe, ánh nhìn với Cửu Thiên có vẻ cũng ôn hoà hơn không ít. 

Trầm mặc một lát, lão giả nói: "Có lẽ tôi đã nhìn nhầm cậu rồi. Có lẽ tông chủ đã đúng, cậu là người không tệ." 

Cửu Thiên khó hiểu nói: "Vì sao? Chỉ bởi vì tôi không muốn để tiểu Hắc đến trường đấu thú hoang sao?" 

Lão giả cười nói: "Rất ít người có thể từ chối mệ hoặc của trường đấu thú Ngự Thú trai. Người coi thú hoang trở thành đồng bạn, vậy thì chắc hẳn không phải người xấu." 

Nói xong một câu này, lão giả lại chậm rãi nhắm hai mắt lại. 

Cửu Thiên khẽ cười ra tiếng, lúc này Cửu Thiên Huyền Cung Tháp trong cơ thể nói: "Chủ nhân vĩ đại, Ngự Thú trai chính là như vậy. Bọn họ xem thú hoang như đồng bạn của 

mình." 

Cửu Thiên thầm nói: "Nói như vậy, bọn họ cũng là người không tệ!" 

Cửu Long Huyền Cung Tháp cười ha ha ra tiếng. 

Một đường không nói chuyện, Cửu Thiên cũng không biết đã bay bao lâu. 

Ở tận cùng thảo nguyên, có vô số quầng sáng xuất hiện. 

Giống như những trận pháp, phiêu phiêu trong thiên địa. Ánh sáng đủ màu sắc lóng lánh, tụ lại thành một. 

Từ xa nhìn lại, những quầng sáng bơi lội giữa không trung này, thế mà lại hợp thành ba chữ Ngự Thú trai rất lớn. 

Đến gần hơn, Cửu Thiên chợt phát hiện. 

Nơi này ở đâu cũng có một đống trận pháp, rõ ràng chính là từng cánh cửa mở rộng. 

Sau mỗi cánh cửa, là một mảnh hư không phủ đệ, bên trong lóng lánh đủ loại hình ảnh. 

Lão giả đứng dậy, vỗ vỗ rồng ba đầu nói: "Bay thẳng vào thú hải!" 

Rồng ba đầu phát ra một tiếng kêu nhỏ, nhanh chóng bay về phía trước. 

Cửu Thiên có thể cảm giác được thiên địa bốn phía nháy mắt tựa hồ hoàn toàn bị ngăn cách ở ngoài, trên người rồng ba đầu, bất đầu thả ra một luồng dị quang kỳ dị. 

Cùng loại với đại đạo chi lực nào đó mà Cửu Thiên không biết. 

Chợt, rồng ba đâu vọt vào trong một mảnh phủ đệ hư không. 

Chỉ thoáng chốc, cảnh sắc chợt biến đổi. 

Xuất hiện trước mặt Cửu Thiên chính là biển rộng mênh mông, mà ở trung tâm mặt biển, lại có một ngôi nhà sừng sững như núi. 

Thú văn trải rộng, vô số quầng sáng từ trong phòng ốc tản ra, liên tiếp trải rộng ra cả mặt biển. 

eyJpdiI6ImFmeUJzem9qOGJQXC9OSWxmV3dXSnFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikp2a2s3Y29sNElrN1hNYzlUK1dMR1pKR2FSSyttTWRjdWpjZlZlRUJOSTlWeHdERHR0N1ZCS3h3aVhaSEN0S3VxblwvVkxlMnRhZ1c0NUpcLzhUOWdYV3QrOW9TcUlJN3BhajZ1V3l4SXNqbzlRZDFPQ0dqSWhQdGNlU1E0V1VMV3M3dXFuSnh1RVF2NGpHZHJtNk5cL0tXdTRoVldVQzdwYURJSjNXNnhPUEVaOUg3T093d2lLMU1Wd2hLK0xlY1VRd2VPalV0RmdcLzVNZklscXpON3FoekVOMmkxemxNUE9ib1FmR1NKOVRPSGtaSzgzVUcxTXNBN1NGOE5lSDd2T0pKbDFMaFFjeFdodHQxU3haMmtSWlBSZFwvZlRkXC96Y1hITXE3ZVwvdHgrMjNwbThyb3B5NWZicCtRdkJTS3JEc3RPQSIsIm1hYyI6IjZjMDg2MTI2Y2I2MjExNzgzN2IxN2ZiZTgyMzNmNzFjZjNjMTczYWUwODliOTliZGU4OGY5YmVlY2M0ZmFmNzEifQ==
eyJpdiI6ImdtVzA5R3FUcXFkbjJoT0FraEZWR2c9PSIsInZhbHVlIjoiYVNHNjRpVFwvY3g3TVBFQVVQaWZcL0Ryc0dVdGZ1NUlVcWpLSnlCd0QxMWtmZjlzSm1LWlwvRGVaSWJNSW93R0dTYmNpaGtcL0xaTWp3MWxuZkNVRXNqZUFPeFpyOEh5ODBkWDdsQ1RlZXJQWG9tUzhWRW1ZSmp5bGJCZDFKajVsb0pud3lxWElMUGRmRHJ0RFp6MnRlbWlYNjZEN0FKOEpBXC96SDlaVWVpMHJ2a3ZHSTJONG11ckNcLzV2Ync0blZHdWxiMFMxSWFGWmJQbE5TWU4zU0NnMjZHelJYMWYyajNBM3k0OUJpMU5yQndWVjgxMW9MMzA4YVVpalArWFNiMHY3WSIsIm1hYyI6IjQwMDVmN2U2NmU5YTdjMDQxNGFmZjM5ZGFhNjYwNjQ4NTBhMGEwZTFhMzc1NDI2YWRmM2U3ZWVmYjhkZGY1YWEifQ==

Lão giả gật đầu nói: "Đúng vậy. Dạ Ảnh công tử, mời!"

Ads
';
Advertisement
x