Cửu Thiên lập tức cau mày, khó hiểu nhìn Lê Hi ở trước mặt.
Lê Hi lại kho mấy tiếng, lấy khăn tay che miệng, Cửu Thiên có thể nhìn thấy ông ta đã họ ra máu.
Lê Hi hít một hơi thật sâu, nói: “Để cậu chê cười rồi, công tử Dạ Ảnh. Sức khỏe tôi không được tốt, đã bị ho mấy chục năm rồi.
Cửu Thiên nói: “Gần đây tông chủ có trải qua trận đại chiến nào không? Tôi nghĩ với thực lực của Ngự Thú trai, chữa khỏi bệnh cho ông không phải là vấn đề”
Lê Hi cười nói: “Đại chiến? Không, không, cơ thể tôi từ nhỏ đã không bằng người bình thường, bị thiếu ba kinh mạch, không có đan điền. Bệnh về máu, bệnh lao, bệnh tim, dù sao bệnh nào có thể bị tôi đều bị hết. Cộng thêm thần hồn yếu, sự sống cũng xám xịt. Đừng nói đến việc đánh nhau với người khác, chỉ cần thời tiết lạnh hơn một chút, tôi sẽ không xuống được giường.
Cửu Thiên càng cảm thấy khó hiểu.
Lê Hi mỉm cười, nhìn biểu cảm trên mặt Cửu Thiên, nói: “Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Chắc chắn cậu đang nghi ngờ thân phận của tôi, một tàn phế, thường xuyên bị bệnh như tôi, sao có thể là tông chủ của Ngự Thú trai. Cậu chắc chắn nghĩ tôi phải là thánh giả trong truyền thuyết, hoặc ít nhất cũng phải là một cường giả vang danh khắp thiên hạ. Nhưng rất xin lỗi, tôi phải nói với cậu, thực tế thường rất tàn khốc. Không sai, tôi chính là tông chủ của Ngự Thú trai. Hơn nữa tôi không hề dựa vào kế thừa ngai vị mà dựa vào thực lực. Nói ra thì chắc cậu cũng không tin, mặc dù tôi là một tên trói gà không chặt, nhưng cho dù là ba đại thánh giả đến đây tôi cũng không sợ”
Cửu Thiên có thể nghe ra được sự tự tin từ trong giọng nói của Lê Hi.
Những thứ các có thể giả vờ được, chỉ có sự tự tin là không thể giả vờ được. Cửu Thiên có chút tin tưởng ông ta thật sự là tông chủ của Ngự Thú trai. Mặc dù hắn vẫn không hiểu tại sao ông ta lại lợi hại như vậy.
Lê Hi vẫy tay với Lê Nhân Long, nói: “Lấy rượu đi, đừng thất lễ với khách quý!”
Lê Nhân Long hiểu ý, gật đầu, lấy ra hai túi rượu.
Cửu Thiên cầm lấy túi rượu, nhưng không uống.
Lê Hi khẽ nhấp môi, sắc mặt cũng hồng hào hơn, nói: “Dạ Ảnh công tử, lúc nãy nhờ các vị trưởng lão thăm dò cậu, thật sự có chút thất lễ. Tôi định trực tiếp ra gặp cậu, nhưng bọn họ nói không thể tin tưởng cậu, cho dù cậu đã tha mạng cho Lê Nhân Long. Vậy nên, mong cậu lượng thứ, đừng vì chút chuyện nhỏ này là phá hỏng mối quan hệ của chúng ta.
Cửu Thiên hiểu ý, gật đầu, bây giờ hắn cũng đoán được sơ sơ, lúc nãy những vị trưởng lão kia thăm dò hắn.
Một đám người nhìn hắn rất lâu, ngoài nhìn xem hắn có phải là ma tu hay không, còn có thể nhìn cái gì?
Cửu Thiên cũng không quan tâm đến chuyện này, lớn giọng nói: “Lê tông chủ, hôm nay ông gọi tôi đến đây, rốt cuộc muốn nói chuyện gì?”
Lê Hi cười nói: “Không, không, không phải tôi tìm cậu đến đây mà là cậu tìm tôi đến đây. Dạ Ảnh công tử, cho dù cậu có mục đích gì, cậu cũng phải đến Ngự Thú trai một chuyến. Tôi chỉ chọn thời gian giúp cậu thôi, đúng lúc hai ngày nay tôi đang rảnh
Cửu Thiên nghe Lê Hi nói vậy, trong lòng có chút động lòng: “Tôi có chút không hiểu những lời này của tông chủ!”
Lê Hi nói: “Cậu hiểu, cậu rất hiểu đẳng khác. Có thể tôi đã quên nói cho cậu biết, con người tôi mặc dù không biết canh kình, nguyên khí gì đó, nhưng tôi biết suy nghĩ mọi chuyện. Cậu là đường chủ của phân đường 15 Đạo Tâm Ma Tông, địa vị không hề thấp, thực lực cũng không thấp, muốn tiền có tiền, muốn người có người. Có thể nói hồ gió gọi mưa, muốn làm gì thì làm cái đó. Chỉ cần không chọc vào người không thể đắc tội, cậu sẽ sống rất tốt. Nếu đã như vậy, tại sao cậu còn phải chọc vào Ngự Thú trai của tôi? Tại sao sau khi động vào lại không giết người giệt khẩu, lại thả người ta về, còn tha mạng cho Lê Nhân Long?”
Cửu Thiên cười nói: “Có lẽ do tâm trạng tôi tốt”
Lê Hi nói: “Dạ Ảnh công tử, mỗi người khi nào việc gì đều có mục đích cả. Tôi đoán cậu chỉ có hai mục đích. Thứ nhất, là nhiệm vụ đặc biệt của Đạo Tâm Ma Tông, yêu cầu cậu lấy được lòng tin của chúng tôi. Sau đó tìm cơ hội, làm gì đó với Ngự Thú trai của tôi. Thứ hai, cậu không phải là ma tu. Tôi đã cho người điều tra tất cả các thông tin về cậu. Đúng là khiến tôi vô cùng kinh ngạc, lai lịch rất kỳ lạ. Như vậy mà Đạo Tâm Ma Tông còn để cậu làm đường chủ, tôi thật sự không hiểu. Cậu rất thần bí, cậu có đúng là ma tu không!”
Lê Hi vẫn luôn mỉm cười, sau đó lại bắt đầu họ.
Cửu Thiên nói: “Hình như tông chủ rất thích đoán mò.
Lê Hi lắc đầu nói: “Từ trước đến nay tôi chưa từng đoán mò. Hôm nay, cậu dám đến Ngự Thư Trai của tôi, dám gặp tôi, chứng tỏ cậu không phải là ma tu. Cậu có việc muốn
nhờ tôi, nói cách khác, cậu có việc muốn nhờ vả Ngự Thú trai. Kể cho tôi nghe chuyện của cậu đi, tôi muốn nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi biết gần đây nước Kình Thiên có chút kỳ lạ, nhưng tôi cũng không điều tra ra được kỳ lạ ở chỗ nào. Khoảng thời gian trước ra ngoài quá lâu, nên đã xảy ra chuyện.
Cửu Thiên nhìn Lê Hi, nhưng không nói gì.
Hắn đang suy nghĩ có nên tin tưởng Lê Hi không.
Lê Hi nhìn ánh mắt của Cửu Thiên, đột nhiên cười nói: “Cậu đang suy nghĩ xem có nên tin tưởng tôi không!”
Cửu Thiên sững sờ, Lê Hi nói tiếp: “Tôi cho cậu đáp án. Có thể, ít nhất cậu tiết lộ cho tôi một chút, không lại phí công đi một chuyến, cậu nói xem có đúng không?” Cửu Thiên đột nhiên mỉm cười, nói: “Có lẽ tôi đã biết tại sao ông có thể làm được tông chủ.”
Lê Hi lắc đầu: “Không, cậu không biết. Rất nhiều người biết thuật đọc tâm này, có rất nhiều phương pháp, nhưng hiệu quả đều giống nhau. Nếu như cậu học được cách che giấu sự thay đổi nhỏ nhất trong biểu cảm của mình, tôi cũng không nhìn ra được. Dạ Ảnh, nói đi, rốt cuộc cậu đã biết những gì? Cuộc thi đấu vạn phương chư quốc có phải là một âm mưu lớn không?”
Sắc mặt Cửu Thiên hơi thay đổi, đôi mắt hơi nheo lại, nói: “Ông cũng biết rồi?”
Lê Hi thở dài một tiếng nói: “Vừa mới biết. Quả nhiên, đám ma tu từ trước đến nay chưa từng từ bỏ suy nghĩ thống nhất thiên hạ. Tại sao những người có năng lực này luôn nghĩ bản thân thông trị cả thế giới chính là một chuyện tốt.”
Cửu Thiên nói: “Ông còn biết những chuyện này?”
Lê Hi nói: “Cuộc thi đấu vạn phương chư quốc là một âm mưu. Nhưng toàn bộ hoàng thất nước Kình Thiên đều không đáng tin. Nếu cả hoàng thất của nước Kình Thiên đều không đáng tin, vậy tất cả mọi nơi trên nước Kình Thiên đều phải điều tra kỹ lưỡng, đặc biệt là bên trong thành phố Kình Thiên. Nếu đúng như vậy, âm mưu của ma tu quá lớn, lớn đến mức thực lực của bọn họ có lẽ cũng không thể hoàn thành được. Thủ đoạn, không sai, thủ đoạn chính là điều quan trọng nhất. Tôi cần biết thủ đoạn của bọn chúng. Dạ Ảnh, nếu như cậu không phải ma tu, vậy thì hãy nói cho tôi biết, lần này bên phía ma tu phải mấy ma vương đến, có bao nhiêu trưởng lão?”
Cửu Thiên nhìn về mặt nặng nề của Lê Hi, nói: “Ba ma vương, mười trưởng lão. Còn có một người tên Phong Thiên công tử, địa vị của hắn ta còn cao hơn cả trưởng lão.
Hai mắt Lê Hi lóe lên, đột nhiên họ rất dữ dội.
Ông ta dường như họ ra cả phổi của mình, vẻ mặt tái nhợt, chân tay run rẩy.
Cửu Thiên há hốc miệng, kinh ngạc nói: “Ông nói cái gì?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất