Lê Hi từ từ dựa lưng vào ghế, nụ cười trên mặt đã biến mất, nhìn Cửu Thiên với thái độ thờ ơ: “Dạ Ảnh công tử, đây không phải là điều mà cậu nên suy nghĩ. Nếu như cậu còn chuyện gì đáng để nói, có thể nói với tôi bất cứ lúc nào.
Cửu Thiên lớn tiếng nói: “Không, đây chính là chuyện mà tôi phải suy nghĩ. Lê tông chủ, ông có thể giải thích cho tôi biết tại sao lại nói thiên hạ này sắp xong đời rồi không?”
Trong mắt Lê Hi có chút xem thường, nhìn Cửu Thiên nói: “Ý trên mặt chữ. Những thứ không cần thiết tôi sẽ không giải thích với cậu, nói cũng chả có tác dụng gì. Cậu về đi, Dạ Ảnh công tử, nếu như một ngày nào đó cậu rơi vào tay Ngự Thú trai, vì chuyện ngày hôm nay tôi sẽ tha cho cậu một mạng!”
Lê Hi lắc đầu, nói với Lê Nhân Long ở phía sau: “Thay ta tiễn khách.
Nói xong, chiếc xe lăn của Lê Hi tự động chuyển phương hướng, chậm rãi rời đi.
Cửu Thiên vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi, những lời này của Lê Hi rốt cuộc có ý gì.
Trong lòng Cửu Thiên có một linh cảm rất xấu.
Lê Hi lại không muốn giải thích thêm.
Rất nhanh, bóng dáng của Lê Hi đã biến mất khỏi tầm mắt Cửu Thiên.
Lê Nhân Long đứng chặn trước mặt Cửu Thiên nói: “Dạ Ảnh công tử, mời đi bên này. Chuyện mà tông chủ không muốn nói nhiều, không ai có thể khiến ông ấy mở miệng”
Vẻ mặt Cửu Thiên tối sầm lại, nhìn Lê Nhân Long nói: “Các người mời tôi đến, lấy được một vài thứ hữu dụng từ trong miệng của tôi, bây giờ đến lượt các anh cho tôi một vài tin tức hữu dụng”
Lê Nhân Long lắc đầu: “Rất xin lỗi. Dạ Ảnh công tử, tôi thật sự không biết bất kỳ tin tức gì. Nếu như anh muốn lấy được thứ gì đó từ trong miệng của tôi, vậy tôi chỉ có thể nói cho anh biết, thực sự không có khả năng”
Lê Nhân Long giơ tay phải lên dẫn đường, mỉm cười nhìn Cửu Thiên.
Cửu Thiên cảm thấy có chút bực bội, sải bước đi ra ngoài.
Cái quái gì thế này? Hắn đến đây là để xem Ngự Thú trai có thể trở thành trợ thủ được hay không. Kết quả không ngờ hắn lại bị Ngự Thú trai xem thường. Hơn nữa, Lê Hi kia giây trước còn nói chuyện rất vui vẻ với hắn, giây sau đã lập tức đổi giọng điệu. Trở mặt còn nhanh hơn cả trở bàn tay, hình như Lê tông chủ đã có được tin tức mà ông ta muốn biết, nhưng hắn vẫn còn rất mơ hồ.
Điều này khiến Cửu Thiên rất khó chịu.
Mặc dù hai bên đều thử thăm dò nhau, nhưng Cửu Thiên luôn cảm thấy mình đã bị tổn thất rất lớn.
Đi thẳng đến cổng lớn của đại điện.
Lê Nhân Long hất tay, cánh cửa không gian lại xuất hiện.
“Dạ Ảnh công tử, nếu như anh không còn chuyện gì nữa, có thể ở lại Ngự Thú trai hai ngày. Tôi sẽ bảo bọn họ sắp xếp chỗ ở, đồ ăn cho anh. Anh cũng có thể đi dạo trong Ngự Thú trai. Ngắm nhìn những dã thú ở những nơi khác nhau trên thế giới.
Lê Nhân Long rõ ràng rất tao nhã.
Nhưng Cửu Thiên nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta nói: “Anh không định tiễn tôi ra ngoài?”
Lê Nhân Long cười nói: “Bây giờ tôi cần che giấu thân phận. Đây thực sự là một chuyện tốt đối với Dạ Ảnh công tử. Tôi nói không sai chứ!”
Trong mắt Cửu Thiên hiện lên sự sắc bén, nói: “Đúng vậy, anh nói không sai!
Cửu Thiên quay đầu, đi vào cánh cửa không gian.
Lê Nhân Long thở dài một tiếng, mặc dù hắn ta không muốn làm như vậy, nhưng cũng không thể không làm như vậy.
Trực giác nói cho hắn ta biết, Dạ Ảnh này có lẽ không phải là người xấu. Nhưng tông chủ không lên tiếng, không ai dám nói thêm một câu.
Lê Nhân Long chỉ có thể lắc đầu rời đi!
Một lúc sau, Cửu Thiên lại quay lại chuồng thú trong căn phòng ở Ngự Thú trai.
Hắn lại xuất hiện, đột nhiên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh.
Ông lão vẫn ngồi chờ ở bên cạnh, nhìn thấy Cửu Thiên bình an vô sự đi ra, trên mặt hiện lên ý cười, nói: “Dạ Ảnh công tử, đã gặp tông chủ chưa?”
Cửu Thiên gật đầu, nói: “Gặp rồi. Tông chủ của các ông không hề giống với tưởng tượng của tôi”
Ông lão hiểu ý của Cửu Thiên, khẽ cười.
Nhưng, đúng lúc này, một đám đệ tử của Ngự Thú trai vậy quanh hắn.
Nhìn chằm chằm vào Cửu Thiên nói: “Anh vẫn bình an vô sự đi ra!”
“Tông chủ không giết chết anh!”
“Dạ Ảnh, anh nghĩ anh có thể nghênh ngang ra vào Ngự Thú trai như vậy sao?”
“Tôi muốn khiêu chiến với anh, đánh cược sự vinh quang của luyện khí sĩ tôi, có dám tiếp nhận sự khiêu chiến không?”
Một đám người hét lên, nhìn dáng vẻ mặt đỏ tía tai của bọn họ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Cửu Thiên vậy.
Ông lão ở bên cạnh định lên tiếng ngăn cản bọn họ, nhưng đúng lúc này, trong đám người, một đệ tử của Ngự Thú trai đột nhiên ra tay.
Một đường kiếm quang chém về phía má Cửu Thiên, chỉ nghe thấy keng một tiếng. Kiếm quang rơi trên người Cửu Thiên.
Quần áo bay lên, Cửu Thiên không hề bị thương, nhưng ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Nếu là lúc khác, Cửu Thiên gặp phải chuyện này, sẽ không tức giận như vậy. Mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó, những chuyện có thể đoán trước được sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
Nhưng bây giờ, hắn không được vui, có chút tức giận.
Đột nhiên, trên người Cửu Thiên xuất hiện khí thế vô cùng đáng sợ, đến mức tất cả các đệ tử của Ngự Thú trai ở bốn xung quanh đều phải lùi về sau mấy bước.
Bọn họ cảm thấy Cửu Thiên ở trước mặt giống như một con dã thú đáng sợ thời cổ đại sắp thức tỉnh.
Ông lão cũng nhìn ra sắc mặt của Cửu Thiên không đúng, vội vàng quát mắng đám đệ tử của Ngự Thú trai này: “Tránh ra! Các người muốn gây sự hả? Tất cả đều muốn bị
giam cầm đúng không!”
Lời nói của ông lão khiến một số người không dám lên tiếng. Nhưng hầu hết những người còn lại đều vô cùng tức giận.
“Để báo thù cho Lê Nhân Long đại ca, giam giữ có là gì!”
“Dạ Ảnh, chấp nhận trận đấu một mất một còn của ta!”
Một người đàn ông thân hình vạm vỡ trực tiếp cứa vào lòng bàn tay, lấy ra một tờ giấy, dùng máu viết trận đấu sinh tử, sau đó ném về phía Cửu Thiên. Nhưng Cửu Thiên không thèm nhìn. Cửu Thiên chậm rãi nắm chặt bàn tay, nói: “Chỉ dựa vào mấy người các người, không tự lượng sức mình!”
Đột nhiên, các đệ tử của Ngự Thú trai ở bốn xung quanh đều nổi giận, từng đường ánh sáng bắn lên, giống như pháo hoa, vô cùng chói mắt.
Cửu Thiên nhìn thấy cảnh tượng này, không hề sợ hãi.
Đúng như hắn nói, thực lực của của những người này mà muốn đấu với hắn, thực sự không biết tự lượng sức mình.
“Đoạt Hồn Diệt Phách!”
Trong mắt hắn lóe lên, mười mấy đệ tử của Ngự Thú trai đang lao về phía hắn, đột nhiên dừng lại.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy, cơ bắp trên người bọn họ đã lập tức hóa đá, vẻ mặt cứng đờ, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Nhìn về phía sau, lại có thể một đám đệ tử của Ngự Thú trai ngã xuống đất.
Cửu Thiên đi về phía trước, cứ bước một bước lại có mười mấy thậm chí đến mấy chục đệ tử của Ngự Thú trai ôm đầu, đau đớn nằm xuống.
Bước chân của hắn giống như tiếng trống truy hồn giữ mạng.
Những nơi mà hắn đi qua, đều có một nhóm người ngã xuống, canh kình trên người hay nguyên khí phóng ra đều giống như hoa trong gương, trăng trong nước, tự hủy diệt.
Cửu Thiên thờ ơ trả lời: “Không phải các ông nghĩ như vậy à. Phải thì sao, không phải thì sao? Rất quan trọng sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất