Màn đêm rất nhanh đã buông xuống, cả thành Kình Thiên vẫn sáng đèn. 

Bên ngoài hoàng thành, xe cộ tấp nập. 

Nhìn một cái, thú hoang và phi thuyền cùng bay, tinh quang cùng màu với ánh đèn. 

Ở trong một chiếc xe ngựa hoàng gia cao cấp đầy khí thế, đám người Cửu Thiên tới muộn. 

Đám người Linh Bối, Hàn Liên sư huynh không ở bên cạnh Cửu Thiên, bọn họ vẫn phải đi theo đám người Tần Chính đại đế của nước Võ Đỉnh cùng xuất hiện. 

Ở bên cạnh Cửu Thiên chỉ có Nam Cung Lệ, Vũ Hoàng Yến và Thập Tam. 

Vũ Hoàng Yến trong đó đang ưu nhã dạy dỗ một ma tu không nghe lời, làm cho máu me bắn tung tóe. 

Cửu Thiên và Nam Cung Lệ lại vừa nói chuyện phiếm vừa đi ra từ trong xe ngựa. 

Hai người vừa xuất hiện ở trước cửa hoàng cung, ngay lập tức thị vệ canh cửa bèn hô một tiếng: “Dạ Ảnh công tử tới 

Một tiếng hô này, ngay lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ở xung quanh! 

Nam Cung Lệ ở bên cạnh Cửu Thiên cười nói: “Đường chủ, danh tiếng hiện nay của anh, sợ rằng không kém tên thật của anh.” 

Cửu Thiên nói: “Nếu anh giống tôi, trong một tháng thắng liên tiếp mười mấy trận, anh cũng sẽ có tiếng tăm như này. Có điều muốn so với danh tiếng thật của tôi, đoán chắc vẫn kém một chút!” 

Cửu Thiên vừa nói xong thì cất bước đi vào bên trong. 

Đám người ở xung quanh rì rầm bàn luận, Cửu Thiên có thể nghe thấy bọn họ đang bàn luận chiến tích liên quan tới cái tên Dạ Ảnh này trong một tháng nay. 

“Hắn chính là Dạ Ảnh à? Cái tên tu vi kinh người, đánh nhau với người khác không dùng quá ba chiêu đó ư? 

“Là hắn. Hình như trừ Đường Huy và Lê Nhân Long đối phó lúc đầu tiên, những người khác không ai có thể trụ qua ba chiêu trong tay hắn. Tất cả trận tỉ thí của hắn đều thắng rất dễ dàng!” 

“Tôi nghe nói hắn là do đã cướp một thần khí áo choàng của Đường Huy” 

“Hừ, có thể đi tới bước này. Trên người ai không có một hai món đồ tốt. Thực lực mới là mấu chốt nhất!” 

“Nói không sai.” 

Mọi người với đủ ánh mắt đố kỵ, ngưỡng mộ, thù địch, khinh thường... đều dừng trên người Cửu Thiên. Nhưng những điều này dường như đều không liên quan tới Cửu Thiên, hắn vẫn thản nhiên đi vào trong. 

Hoàng cung hôm nay dường như rất khác, giăng đèn kết hoa, lưu quang bốn bề. 

Nhìn một cái, tất cả các kiến trúc đều thay đổi dáng vẻ. Đâu đâu cũng tỏa ra niềm vui. 

Hai hàng người khổng lồ phòng vệ, trên người mặc giáp ngũ sắc, gõ trống da thú, thổi séo đầu rồng. 

Tiếng sáo vang lên, tiếng trống vang lên, lưu quang hóa mỹ nhân, múa trên không. Mặt đất dưới chân cũng bắt đầu tản mạn một tầng hơi nước mịt mù, giống như ở trong tiên cảnh! 

Tận cùng tầm mắt có một tòa đại điện. 

Vốn dĩ Cửu Thiên chưa từng thấy điện này ở trong hoàng cung, ngay cả Nam Cung Lệ cũng nói không ra nó từ đâu ra. 

Kình Thiên quốc chủ ngồi trên ghế ngũ trảo kim long ở trên cao, kim long dưới thân còn không ngừng xòe cánh rồng của mình. 

Hai hàng ghế dàn ra theo thứ tự, nhưng không có để bất cứ quan viên nào của nước Kình Thiên ngồi, ngược lại là một số nam nữ trẻ, ngồi lác đác bên trên. 

Bỗng nhiên, âm thanh cao vút vang lên. 

“Top 100 thiên hạ, vào chỗ. 

Đột nhiên, Cửu Thiên đang muốn đi lên thì cảm nhận được một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào người hắn. 

Trong bầu trời, lập tức xuất hiện bóng phản chiếu của Cửu Thiên. 

Cả nước Kình Thiên, tất cả thành trì, đều nhìn thấy bóng của Cửu Thiên xuất hiện trên không. Sau đó, những bóng người khác cũng lũ lượt xuất hiện trên không. 

Đám đông lập tức lớn giọng hoan hô, quả nhiên giờ này vẫn chưa đi ngủ là chính xác. 

Hôm nay chính là lúc xác định top 100 thiên hạ. 

“Dạ Ảnh công tử, mời bên này!” 

Một kim giáp thị vệ cúi người nói với Cửu Thiên. 

Cửu Thiên gật đầu, đi theo hắn. Nam Cung Lệ và Thập Tam lại không có tư cách đi lên, chỉ đành đi về phía bàn ghế ở hai bên. 

Sau đó, Cửu Thiên ngồi xuống chiếc ghế trông rất hoành tráng. 

Đầu hổ khiếu sư vương trên tay vịn, nhìn trông rất có khí thế. Chiếc ghế hình như đều đặt làm theo cỡ người, lớn nhỏ khác nhau. Cửu Thiên thậm chí nhìn thấy hai chữ Dạ Ảnh ở trên lưng ghế. 

Quả nhiên là thợ chế tác riêng. 

Những bóng người liên tiếp ngồi ở trên ghế thuộc về mình. Thị vệ ở bên cạnh không ngừng lớn giọng hô “vào chỗ!” 

Mỗi một cường giả trong top 100 xuất hiện, trên trời sẽ có thêm một bóng người. 

Tất cả mọi người trong nước Kình Thiên sẽ hoan hô thêm một tiếng. 

Rất nhanh, tất cả cường giả còn chưa bị loại đều tới đủ. 

Xung quanh đại điện, tất cả bàn ghế cũng ngồi kín người. Lúc này, Kình Thiên quốc chủ đứng dậy, giơ hai tay lên cao đanh giọng nói: “Đêm nay, là đêm chúng ta chứng kiến top 100 thiên hạ. Tất cả cường giả có thể ngồi ở đây đều là chủ nhân của thiên hạ ngày sau. Trẫm thay mặt nước Kình Thiên, kính các vị!” 

Ngay lập tức, tất cả mọi người đứng dậy hành lễ. 

Cửu Thiên nhìn Kình Thiên quốc chủ này bằng ánh mắt thâm sâu, sợ rằng không có mấy ai biết, Kình Thiên quốc chủ chúc mừng bọn họ ở trước mặt này, thật ra là một vị đại 

ma vương. 

Kình Thiên quốc chủ khẽ gật đầu, vỗ tay nói: “Đầu tiên, trẫm muốn làm một chuyện, một chuyện khiến các vị lưu danh thiên sử, mở!” 

Hạ lệnh một tiếng, ngay lập tức cả hoàng cung trở nên run rẩy. 

Đất mặt bắt đầu run rẩy, tất cả mọi người trợn to mắt, sững sờ nhìn mặt đất trước mặt, bỗng nhiên tách ra hai bên. 

Một bia đá khổng lồ từ trong mặt đất đùn lên. 

Lập lòe kim quang, tụ thành hình cái cột, từ từ xoay vòng, 

Kình Thiên quốc chủ khế phất tay, lập tức trời giáng một luồng sấm sét, đánh vào bia đá. 

Người của cả nước Kình Thiên đều thông qua Thiên Hoa ngũ hành nhìn cảnh này. 

Mọi người đầu tiên là sững người, sau đó bèn nhìn thấy trên bia đá có thêm một cái tên. 

Dĩ nhiên là hai chữ Dạ Ảnh! 

Cửu Thiên hơi há to miệng, đây là làm cái gì? 

Sau đó, Cửu Thiên bèn nhìn thấy hai chữ Dạ Ảnh lập lòe ánh sáng vạn trượng, đồng thời bóng dáng của hắn lập tức lan ra cả bầu trời. 

“Kiếm Điên, Dạ Ảnh!” 

Đám đông hoan hô điên cuồng, ánh sáng trên trời lần nữa chiếu vào người của Cửu Thiên. 

Cửu Thiên chỉ đành đứng dậy nhìn lên bầu trời, sau đó chắp tay sau lưng, khẽ mỉm cười. 

Như này khá thú vị! 

Cửu Thiên không biết, hình ảnh hắn khẽ mỉm cười này, lúc này đã không biết bị bao nhiêu người quay lại. 

Đột nhiên, lại có một đạo lôi quang xẹt qua, lần nữa đánh vào bia đá. 

Hai chữ Tô Mạn to đùng đập vào mắt! 

Cửu Thiên hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía đối diện. Ở đó, Tô Mạn từ từ đứng dậy, mỉm cười tươi tắn. 

Ở eo dắt một thanh trường kiếm, tóc dài búi lên, cộng thêm bộ đồ màu đen. Nhìn trông đầy phong thái. 

Cửu Thiên nhìn cô ta thêm vài lần, Tô Mạn của hôm nay nhìn trông hơi khác với lúc đầu. 

Khí đen nhàn nhạt trong mắt cô ta và bàn tay nhìn trông có hơi tái cũng khiến Cửu Thiên cảm thấy có hơi đột ngột. 

Có điều khí tức trên người cô ta rất tràn trề, so với cô ta của lúc đầu, không biết mạnh bao nhiêu. 

Cửu Thiên thầm nói trong lòng: “Xem ra Phong Thiên đó thật sự cho cô ta một ít lực lượng” 

Quay đầu, Cửu Thiên quét qua đám đông ở bên dưới. 

Quả nhiên, Cửu Thiên chỉ với một ánh mắt thì nhìn thấy bóng dáng cà lơ cà phất của Phong Thiên ở trong đám đông. 

eyJpdiI6IkZQRnlsV0VHZHM0Q2JaQTBUWk1UK0E9PSIsInZhbHVlIjoibjFxaEtROEJ0TldwSkpvYk42REptYWt4Vm4zV3JXVlpySzJJZERQVTRJODloTXZIZDd3SkpnSjRya2VzVDNuVUFSeFNHOFNSU3F4bWRUalpTUVBadXdCeEVPZm03eXBFcWtGK1JJYnpnNk9PaEZaQUxDbG9xa2pkVnZWUXJpM2d1MUNvb3dleGJIMGVNNzEyRnpxUTlhNmZJbU9DMUJ6MlwvWkNZcloyb1wvRTBuQ2tWWVwveFM0ZTM4MGE3UU55bG51cUMySTh1cmhOUm5EVXNJZmRIeU51QT09IiwibWFjIjoiNDQ3NjA0YjgwNGE5ODU0YTdhNzMzMWQwNDYxMzk2NmQ0OGEwOTE4M2E5OWMyNDZmZmRmOTY3OTU0YTA4ZDk5NyJ9
eyJpdiI6IlhYRXF0ME9HbmlCaFRUTUE4Skttbnc9PSIsInZhbHVlIjoialRORnJWdkxESkdadXJEZk9halZOdldkbU10ejd4cmxDUytPQWw4RGEydEV6eVROMVYxVktyUUVLWTY3djl1TUhEWVFJXC9iMXR2dDhheFNuMFJ6bElFV3VnSURaSTJQZG12WmVHb1BkU2VWQlhscGU3eDNcL2wrZ0JFamd1ZEhEQlI5d1pVam0yMzV2K3B1RVp4SUNicjZSMmUxSzd0VU5xbjJLUGVzejh5K253Q3FwaFdXKys1OEpEekZKZXE4WnoiLCJtYWMiOiI2YzYxM2Y2ZWU5YjZjMWNkYjhkOWEwZjBlMjJjOTcyZjNkZTZkYWNkZTEzMWI5ODdhMWE5MjU4Y2VhYzA2N2ZkIn0=

“Dạ Ảnh, đối thủ tôi tìm cho cậu không tệ chứ?”

Ads
';
Advertisement
x