Cửu Thiên không trả lời, từ từ ngồi lại ghế của mình, thỉnh thoảng liếc nhìn Phong Thiên.
Đối với loại cường giả giỏi sử dụng huyễn cảnh như này, phớt lờ là một kiểu hành vi không thông minh.
Cửu Thiên cũng không đáp lại, Phong Thiên tìm Tô Mạn tới chơi với hắn, thật sự khiến hắn rất khó hiểu.
Hắn không hiểu dụng ý của Phong Thiên rốt cuộc là vì cái gì?
Lẽ nào thật sự chỉ vì thú vị ư?
Hắn thật sự không tin có người vô vị tới mức này.
Vào lúc Cửu Thiên suy nghĩ linh tinh, lúc này từng đạo lôi quang trên không liên tiếp khắc tên của cường giả trong top 100 lên trên bia đá.
Sau đó tên càng lúc càng nhiều, bia đá cũng càng lúc càng sáng và lượn quanh.
Tới cuối cùng, thật sự giống như nhật nguyệt trên trời, chiếu sáng mặt đất.
“Diệp Nam Thi!” (tên giả của Diệp Nam Thiên)
“Tả Tử Sâm!”
Cuối cùng, hai cái tên cuối cùng cũng khắc xong.
Tiếng trống ở xung quanh vang vọng một vùng. Sấm sét trên trời bỗng hóa thành ba đạo lôi long, lượn quanh trên bia đá, sau đó thì xông thẳng về phía mặt đất!
Âm!
Tiếng nổ vang lên.
Khói trắng bắn ra, tất cả mọi người đột nhiên phát hiện sau khi tiếng sấm sét này giáng xuống, trước mặt mình tự dưng xuất hiện một chiếc bàn.
Đồng thời, bên trên bày đủ các loại đồ ăn ngon như ảo ảnh.
“Khai tiệc!”
Kình Thiên quốc chủ đanh giọng nói. Triệt để đẩy bầu không khí của cả bữa tiệc lên đỉnh điểm.
Cửu Thiên khẽ mỉm cười, nhìn thứ ăn như núi trước mặt, Tiểu Hắc rất thèm đã phóng ra trước.
Ăn thôi! Ăn thôi!
Tiểu Hắc lập tức bắt đầu ăn vui vẻ, tất cả mọi người đều ăn thoải mái.
Cửu Thiên tươi cười, mặc kệ các ma tu muốn làm gì. Ít nhất cuộc thi đấu vạn phương chư quốc lần này, bọn họ vẫn hoàn thành không tệ.
Cửu Thiên cũng lấy một ít đồ ăn chưa từng thấy ăn thử, ví dụ như xiên mực, ví dụ như thịt viên to hơn đầu con gấu.
Mọi người ăn vui vẻ, trong nước Kình Thiên, vô số người cũng đều đang nhìn bọn họ ăn, vô cùng ngưỡng mộ.
Cửu Thiên đang ăn thì bỗng một người đàn ông ở bên cạnh cất giọng với Cửu Thiên: “Tôi biết anh, anh là tên khốn ở trong rừng ngày hôm đó.
Cửu Thiên quay đầu nhìn, bỗng nhiên thấy một gương mặt quen thuộc.
Đây không phải tên mù đường đó sao?
Cửu Thiên mỉm cười nói: “Thì ra là anh!”
Vẻ mặt người đàn ông thay đổi, chỉ vào mặt Cửu Thiên rồi nói: “Hôm đó chúng ta còn chưa xong đâu. Đáng chết, tôi muốn một chọi một với anh! Lần này, anh không thể chạy được nữa!”
Cửu Thiên nhìn lưng ghế của hắn ta, bên trên viết ba chữ Tả Tử Sâm.
Cửu Thiên xòe hai tay ra, nói: “Không phải tôi chạy, mà là anh chạy. Anh là kẻ mù đường!”
Nghe thấy hai chữ mù đường, Tả Tử Sâm bỗng nổi giận, đập bàn gầm lên: “Dạ Ảnh, anh đứng lên. Tôi muốn quyết đấu với anh!”
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua.
Tay Cửu Thiên đỡ trán, xem ra bữa ăn này, hắn không thể ăn tử tế rồi.
Cửu Thiên thản nhiên nhìn Tả Tử Sâm, nói: “Nhất định muốn vào bây giờ ?"
Tả Tử Sâm dựng trường đao lên, lớn giọng nói: “Khi nào cũng được. Chỉ sợ anh không có gan đó.
Cửu Thiên nói: “Vậy thì gặp nhau trong tỉ thí đi. Anh đừng để thua người khác là được"
Một câu này mang theo ngạo khí ngút trời, giống như không để cường giả trong thiên hạ vào trong mắt.
Cửu Thiên là muốn nói như vậy, hiếm khí hào phóng một lần, hoành tráng một chút thì sao chứ.
“Cuồng vọng!”
Trong top 100, Diệp Nam Thiên khẽ nói.
Linh Bối, Hàn Vĩnh Tường, Hàn Liên đều khẽ mỉm cười.
Hoàng Phủ Tường ngồi ở góc vừa vuốt tóc của mình, vừa nhìn Cửu Thiên nói: “Thật nhiều cường giả. Mình có nên vào trận sau tùy tiện thua cho bọn họ. Như vậy mình có thể quay về sớm rồi.”
Nghĩ như vậy, Hoàng Phủ Tường quay đầu nhìn xuống bên dưới. Một cô gái ở đó hắn học trừng mắt với hắn ta. Hoàng Phủ Tường lập tức bị dọa rụt cổ lại.
Tô Mạn dửng dưng liếc nhìn Cửu Thiên, trong mắt lập lòe ánh sáng lạnh băng, giống như không chứa bất cứ cảm xúc, lạnh như thi khí.
"Ha ha, xem ra các cường giả của chúng ta, cho dù là ăn cơm cũng không quên chiến đấu. Đây mới là tâm thái của cường giả, chiến đấu, mãi mãi không ngừng!”
Kình Thiên quốc chủ bắt đầu vỗ tay khen hay.
Nụ cười ở khóe miệng ông ta mang theo tà khí nồng đậm.
Lúc này ngay cả đám người Linh Bối cũng hơi nhíu mày. Bọn họ đều cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng.
Có điều ngay sau đó, Kình Thiên quốc chủ bèn thu lại nụ cười tà mị của mình. Ông ta bỗng đanh giọng nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì xác định sớm danh sách tỉ thí của trận sau đi. Các vị, bất luận mọi người ăn no hay chưa, bây giờ hãy nhìn lên trời.
Một tay Kình Thiên quốc chủ chỉ lên trời. Đột nhiên một đạo ánh sáng phóng ra từ trong ngón tay của ông ta, kết nối trời đất.
Bầu trời đêm tối đen bắt đầu xuất hiện xoáy nước, tiếng sấm sét lần nữa vang lên ầm ầm.
Sau đó, trên trời rơi xuống một vùng chấm sáng.
Mỗi một cái đều to khoảng nắm đấm, bắt đầu di chuyển loạn trên không.
Sau đó nó lượn quanh bia đá trên không, ngay lập tức phát ra trăm luồng ánh sáng, truyền vào trong chấm sáng.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, những cái tên trên bia đá đều mang theo ánh sáng lóe sáng chui vào trong chấm sáng.
Kình Thiên quốc chủ đanh giọng nói: “Các vị, bây giờ trong mỗi một chấm sáng này đều có một cái tên. Mỗi người có thể tranh đoạt một chấm sáng, tên bên trong chính là đối thủ tiếp theo của mọi người.”
Tất cả mọi người lập tức nhìn chằm chằm những chấm sáng đó.
Lúc này, tất cả chấm sáng bị truyền vào ánh sáng bắt đầu di chuyển loạn khắp nơi.
Trong cả nước Kình Thiên, vô số người chú ý tới một màn này.
Phương thức lựa chọn đối thủ thú vị như này, ngược lại khiến bọn họ mở rộng tầm mắt.
Cửu Thiên khẽ mỉm cười, hắn đã nhìn thấy tên của mình đi vào một chấm sáng nào đó, còn về những cái khác, Cửu Thiên cũng nhìn chính xác mấy tên.
Lần lượt là đám người Linh Bối, Hàn Liên sư huynh. Hắn không muốn tỉ thí với đám người Linh Bối.
Kình Thiên quốc chủ đanh giọng nói: “Mọi người chuẩn bị xong chưa? Trẫm đếm một hai ba, mọi người có thể bắt đầu cướp tên.
Cửu Thiên khẽ gật đầu, bàn tay vừa muốn có động tác.
Bỗng nhiên, bên tại Cửu Thiên lại vang lên truyền âm.
Lần này là của Tô Mạn.
“Đừng cướp tên của tôi. Chúng ta đều có nhiệm vụ trên người"
Cửu Thiên nghe vậy, lông mày hơi nhíu lại, truyền âm đáp lại: “Cô là sợ, hay là có ý đồ gì khác?”
Giọng nói lạnh lùng của Tô Mạn vang lên.
“Sợ là cái gì? Bây giờ tôi đã không có cảm xúc này nữa. Dạ Ảnh, nếu anh dám cướp tên của tôi, tôi không để bụng trận tỉ thí sau sẽ trực tiếp giết anh đâu!”
Giọng nói lạnh băng, giọng điệu không hề nói đùa.
Sát khí u tối đó thật sự không giống giả. Cửu Thiên nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Tô Mạn.
“Giết tôi ư? Chúng ta có thù sao?”
Cửu Thiên không hiểu mà hỏi.
Tô Mạn nhanh chóng đáp lại: “Không có. Tôi chỉ là muốn giết anh mà thôi. Vậy nên, hãy trân trọng quãng thời gian tiếp theo của anh đi!”
Vẻ mặt Cửu Thiên đầy nghi hoặc, đây là đâu với đâu thế?
Giữa bọn họ có chỗ nào cần dùng cái chết để đấu nhau ư?
Cửu Thiên nghĩ không ra, Tô Mạn này có phải ăn nhầm thuốc không?
Tâm thần Cửu Thiên khẽ động, khua tay một cái, một luồng chấm sáng lập tức bay tới.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất