Nhiều mây gió nhẹ, ánh sáng bắn ra không ngừng, âm thanh chiến đấu không dứt. 

Lượt tỉ thí thứ nhất trong cuộc chiến top 100 kéo dài một ngày cũng chưa kết thúc. 

Có mấy cao thủ ngang tài ngang sức, đánh tới mức lửa nóng bốc lên trời, dường như muốn đánh ba ngày ba đêm. 

Đám người Cửu Thiên sớm đã kết thúc chiến đấu, lũ lượt rời khỏi hòn đảo nổi. 

Người xem cũng giảm đi theo thời gian, đối với rất nhiều người mà nói, không phải trận tỉ thí nào cũng đáng để xem. 

Sẩm tối ngày hôm sau. 

Lúc hoàng hôn, trời đổ cơn mưa bé. 

Trong một quán nhỏ yên tĩnh, đám người Cửu Thiên ngồi ở trước bàn, thưởng thức rượu ngon mang ra từ trong hoang cung. 

Chiếc bàn sát cửa sổ vừa hay có thể nhìn thấy cảnh mưa bên ngoài cửa sổ. 

Gương mặt của Cửu Thiên có hơi một chút thay đổi, cầm ly rượu lên nói với Linh Bối: “Anh thật sự không có chút quan hệ nào với Tô Mạn đó. 

Linh Bối nở nụ cười, nhìn Cửu Thiên nói: “Anh nói sao thì là vậy.” 

Hàn Liên sư huynh vuốt cằm nói: “Vậy tại sao Tô Mạn đó lại nói như thế? Sư đệ, đệ rốt cuộc sao lại đắc tội với người ta?” 

Cửu Thiên xòe hai tay nói: “Vấn đề nằm ở đây. Đệ cũng không biết mình sao lại đắc tội với cô ta. 

Đại sư huynh cười nói: “Đệ không phải đã làm chuyện gì đắc tội triệt để với người ta chứ, chỉ là đệ không rõ quan hệ trong đó. Ví dụ, dạo gần đây đệ có giết ai không?” 

Cửu Thiên khẽ lắc đầu, ý bảo không biết. 

Dường như cũng có loại khả năng này nhưng Cửu Thiên không cảm thấy loại khả năng này sẽ rất lớn. 

Bởi vì Tô Mạn đó nói rất rõ, là hủy hoại cả đời của cô ta, chứ không phải cái khác. 

Cửu Thiên cảm thấy mình thứ nhất không phế tu vi của cô ta, thứ hai không hủy hoại danh dự của cô ta. 

Vậy thì rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu? 

Tới mức Tô Mạn căm hận, sát khí kinh người với hắn như vậy. 

“Tôi nói mà, tên Dạ Ảnh đó chắc chắn đã thịt Long Nữ, sau đó chơi xong thì đá. Vậy nên người ta mới muốn giết hắn!” 

“Tôi thấy cũng là loại khả năng này. Nói ra thì tên Dạ Ảnh đó thật sự giỏi. Tu vi cao thâm không nói, thịt người cũng siêu như vậy. Bây giờ Long Nữ đã xếp hạng 25 rồi!” 

“Đâu phải, 23 rồi. Có điều vẫn không bằng Dạ Ảnh. Một phát lao tới hạng 13. Cách top 10 cũng chỉ còn một chút khoảng cách” 

“Tôi thấy Dạ Ảnh hình như có chút thực lực giành hạng nhất 

“Vậy sao? Cậu ta có mạnh nữa có thể mạnh hơn tinh anh của chín đại cường quốc sao? Tôi thấy trận sau thì cậu ta sẽ xong đời” 

Tiếng bàn luận ở bàn cách vách truyền tới, thu hút đám người Cửu Thiên nhìn qua. 

Đám người Hàn Liên, Linh Bối, đại sư huynh đều cười vui vẻ. Có dáng vẻ chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn. 

Cửu Thiên thở dài một tiếng, cũng không biết nên giải thích thế nào. 

Từ sau trận tỉ thí hôm qua, cả thành Kình Thiên đều là tin đồn giữa hắn và Tô Mạn. 

Khi vừa tới, Cửu Thiên nghe suốt một chặng về các lời đồn. 

Ví dụ, hôm đó Kiếm Điên quấn quýt với Long Nữ. 

Ví dụ, có chơi phụ nữ cũng quyết không thể chơi kiểu bắt buộc như Long Nữ. 

Lời bàn tán vớ vẩn khiến Cửu Thiên thật sự rất đau đầu. 

Lúc ở phủ Đại hoàng tử, hắn sắp bị Nam Cung Lệ và Vũ Hoàng Yến hỏi tới phiền rồi, lúc này mới ra ngoài hít thở. 

Xuyên qua cửa sổ, Cửu Thiên có thể nhìn thấy bức màn ánh sáng không ngừng lưu động trên trời. 

Đó là bóng dáng của top 50, chỉ cần là người chưa bị loại thì sẽ treo ở trên người, nhận được sự kính ngưỡng của người đời. 

“Được rồi, sư đệ. Không nói những chuyện vớ vẩn này nữa, chúng ta nói chuyện chính. Đối thủ chúng ta phải đối đầu tiếp theo sẽ rất mạnh. Buộc phải chuẩn bị từ sớm. 

Hàn Liên sư huynh vừa nói vừa lấy ra một quyển sổ. 

Đây là sổ của Bát Phương Tiền Trang, bản mới nhất sáng hôm nay mới có thể mua được. 

Trực tiếp lật tới trang cuối cùng, Hàn Liên sư huynh chỉ vào tên người trên sổ, nói: “Sư đệ à, bây giờ thứ hạng của đệ khá cao. Không giống huynh, mới xếp thứ 48. Linh Bối sư muội cũng tốt hơn huynh một chút” 

Cửu Thiên nhận lấy quyển sổ, chỉ vào tên bên trên nói: “Hàn Liên sư huynh, biệt hiệu của huynh rất cá tính, Vua Kiếm Mồm!” 

Đại sư huynh, Sở Chính sư huynh, Sở Trực sư huynh đều bắt đầu cười nghiêng ngả. 

Người nào người nấy ôm bụng giống như ngay sau đó sẽ cười ngặt nghẽo. 

Trên trán Hàn Liên sư huynh nổi gân xanh, nói: “Nếu để huynh biết đây là biệt danh ai đặt cho huynh, huynh sẽ đánh chết kẻ đó. Vua Kiếm Mồm, Vua Đê Tiện Nhất, con bà nhà nó chứ, cái tên này thật khó nghe ỉa luôn. Mọi người không ai được phép nói cho sư phụ của ta. Đệ xem, vẫn là biệt hiệu của Linh Bối sư muội hay hơn, Kim Nguyên thánh nữ. 

Cửu Thiên cười nói: “Bọn họ nhìn sai rồi, Linh Bối rõ ràng là Quang Nguyên thánh nữ mới đúng. Đệ nhớ cái tên này còn là nữ vương của nước Linh đó nói. 

Linh Bối nhíu mày nói: “Thật ra em không thích danh hiệu thánh nữ này, chưa thật sự vào cực hạn, đâu dám xưng chữ thánh” 

Hàn Liên lớn giọng nói: “Nếu ai đổi biệt hiệu cho huynh thành chữ thánh, huynh bảo đảm cười híp mắt nhận luôn. 

Cửu Thiên chỉ vào quyển sổ, nói: “46, thứ hạng tạm được. 

Cửu Thiên nói xong thì tiếp tục lật về sau, nói: “Để đệ xem thử, người xếp trong top 10 có những ai.” 

Cửu Thiên đang muốn xem, vào lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nói. 

“Quyển sổ của cậu thứ hạng không chuẩn, vẫn là xem quyển của tôi đi 

Giọng nói mang theo sự lạnh lùng, một quyển sổ mang theo lưu quang bay tới. 

Cửu Thiên nhận lấy, quay đầu nhìn, chỉ thấy là Tố Thu trưởng lão từ từ đi tới. 

Ngay lập tức, cơ thể của Cửu Thiên hơi cứng ngắc. 

Tố Thu trưởng lão này chắc không phải tới hỏi hắn chuyện của Tô Mạn chứ. 

Tố Thu trưởng lão trực tiếp đẩy Hàn Liên sư huynh ra, ngồi ở đối diện Cửu Thiên. 

Hàn Liên sư huynh bị đẩy cho loạng choạng, đanh giọng nói: “Bà già này..” 

Còn chưa nói xong, Cửu Thiên bèn dùng ánh mắt ngăn Hàn Liên sư huynh. 

Cửu Thiên nhận lấy quyển sổ, nói: “Tố Thu trưởng lão, hôm nay tới tìm tôi là vì chuyện của Tô Mạn sao? Nếu đúng, tôi chỉ có thể nói với bà. Chuyện của Tô Mạn, tôi thật sự không rõ gì cả. 

Tổ Thu trưởng lão trầm giọng nói: “Cậu thật sự không biết tí gì ư?” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Quả thật không biết tí gì? 

ہے 

Tổ Thu trưởng lão nhìn chằm chằm vào mắt của Cửu Thiên, nhìn một lúc lâu. Bà ta mới thở dài một tiếng, nói: “Nếu cậu cũng không biết. Vậy thì phiền phức rồi.” 

Tố Thu trưởng lão đứng dậy, chuẩn bị rời đi, hôm nay bà ta tới hình như chỉ để hỏi Cửu Thiên một câu này. 

Cửu Thiên nhìn bóng lưng của bà ta, trong lòng khẽ động, nói một câu buột miệng. 

“Nếu cần giúp đỡ, có thể gọi tôi” 

Tố Thu trưởng lão dừng bước chân, quay đầu liếc nhìn Cửu Thiên, nói: “Sợ rằng cậu không giúp được bất cứ chuyện gì. Tôi chỉ hy vọng nếu cậu thật sự đối đầu với nó, đừng giết nó. 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Tôi sẽ làm vậy” 

Tổ Thu trưởng lão khẽ gật đầu, rảo bước rời đi. 

Lúc này Hàn Liên sư huynh mới lên tiếng: “Sư đệ, đây là ai, dáng vẻ khá trâu bò. Bà ta là gì của Tô Mạn đó? 

Cửu Thiên đè thấp giọng, nói: “Bà ta là sư phụ của Tô Mạn. Cũng là trưởng lão của ma tu!” 

“Trưởng lão ư?” 

Đám người Hàn Liên lập tức sửng sốt. 

Cửu Thiên khẽ lắc đầu, từ từ mở quyển sổ ra, đầu tiên đập vào mắt là một hàng chữ to. 

eyJpdiI6IkRDNDFnbmlKdk1KRUhLUkdKTEFnWnc9PSIsInZhbHVlIjoidEdES3ZzNVV2VkVlQ1RDSHpYRHpRZU9Fc2tjZVJtRW9ST0FDSGcwOVB6SUZIMkNhYklNZTIyQ0pcL3VtMWFXM3VUb2Yyelg2ZFwvUmJzT01wcEp5bFFQZVZtTkVqbzVkS29wRkZLeFBzc1hNZHlpU3NkalpaVGY1WmNKdHI3Sm1DdFRPbW1FUHJCWXV6d20zVnc1ZEQ2NjVwcjUrV2lOV3JBcnIzQmMwN05BVlN5OEpCaVZVZFI5eDc0bW5lWU40UGdVK0cwbFpqY0RiZ2J4WXJzVTNUeTFnPT0iLCJtYWMiOiIxYmUxNjNiZmJlYmU4MGQ2MDc3YWY1ODNiNTFlZGJmOGY2MTg2NzI5N2FlMjA4NmFjNjVmZTVjY2JlNzMwZGJiIn0=
eyJpdiI6Ik1MNm05ZFVcLzBwanJtZFkyOFA3UnV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlMwVklCQUNcL3ZhbVhQWXVuZDNkcW54VVNCdjdaazlGSUpuXC9GZGp0S1ltSUx5bGxsc3hXc2FVcTlYV0dNM0xoRW9OM2FXMnVuOThiQU9WWGZBXC9JYWowY0tqOXhMeEdFeTN1SzllSGNVcU94eGhYQ0ZWekpFWDZMeDAyZ3BJNENDOFJhMjZvblJzVEUreVRvRzhsbDV3ZFVPN2VlcWdcL2dlbnBsaGlpQTRXRTg9IiwibWFjIjoiMTUwZjNhYThjOTg2MWJmYTk1MDU0NDczMThlNjI5YzVmOGExMThjMzVhNDcyNDllYzI2OTI4MWY5NTk2ZWYzMCJ9

“Tô Mạn!”

Ads
';
Advertisement
x