Toàn thân Quản Đào co giật vài cái, khóe miệng chảy ra một ít máu rồi ngất đi.
Không ai nhìn thấy ít máu này của hắn ta thật sự là cắn rách môi mà có, cũng không ai nhìn thấy sau khi hắn ta ngất đi, mắt còn lén mở ra một chút.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trên hòn đảo nổi, bóng dáng Cửu Thiên ngạo nghễ đứng đó, nhìn trông uy mãnh cao lớn như thế, giống như thần linh.
Biểu cảm nhíu chặt mày trên mặt Cửu Thiên, theo người khác thấy chính là uy nghiêm tiêu sái.
Gần như không ai biết khoảnh khắc vừa rồi xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy Quản Đào vừa đi lên, sau đó gầm to một tiếng thì lao đi, sau đó thì rơi xuống.
Đây là công pháp thần kỳ cỡ nào mới có thể đạt tới hiệu quả này.
Ánh mắt mọi người nhìn sang Cửu Thiên càng thêm kinh sợ.
Như này thật sự có chút mạnh tới mức khó tin!
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều không nhìn rõ xảy ra chuyện gì.
Ví dụ như tam thánh lơ lửng ở một bên, nhìn thấy một màn này, trên mặt còn nở nụ cười.
“Không chiến tự thắng, không ngờ trong cuộc thi đấu vạn phương chư quốc cũng có trò vui như này”
Hỗn Độn Võ Thánh ngồi khoanh chân trên không, nói.
Khí lưu dưới người ông ta giống như dòng nước trong suốt tôn lên ông ta. Khóe miệng nở nụ cười nhạt, Hỗn Độn Võ Thánh quay đầu nhìn sang Bát Phương Tiền Thánh, nói tiếp: “Tên Dạ Ảnh này chính là tên nhóc đã đánh bại Đường Huy của Bát Phương Tiền Trang các ông nhỉ? Tôi rất thích cậu ta.
Bát Phương Tiền Thánh vuốt cằm nói: “Ông thích chính cậu ta, hay là thích cậu ta đã đánh bại Đường Huy?”
Hỗn Độn Võ Thánh còn chưa lên tiếng, Hoàn Vũ Thiên Thánh nói tiếp: “Đều có!”
Bát Phương Tiền Thánh khẽ cười hai tiếng, nói: “Vậy hai ông ai nhận cậu ta làm đồ đệ. Tôi thấy gân cốt của tên nhóc này không tệ”
Hỗn Độn Võ Thánh khẽ mỉm cười, đột nhiên không nói gì, chỉ là trên ngón tay có hai tia ánh sáng lượn quanh.
Một vàng một bạc, lưu chuyển không ngừng.
Hoàn Vũ Thiên Thánh cũng khẽ cười một tiếng, không nói câu nào.
Bát Phương Tiền Thánh nhìn biểu cảm của hai người, bỗng kinh ngạc nói: “Hai ông không phải thật sự có suy nghĩ này chứ? Đáng chết, hai ông cũng nhìn trúng tên Cửu Thiên này ư?”
Lúc này Hỗn Độn Võ Thánh mới trả lời: “Cũng không phải đặc biệt nhìn trúng. Chỉ là tên này quả thật là một hạt giống có thể đào tạo. Nếu cậu ta có thể đi tới cuối cùng, tôi sẽ vui lòng nhận đệ tử như cậu ta.
Bát Phương Tiền Thánh cười nói: “Ông thật sự định hại chết một thanh niên tuấn kiệt à. Nói cho tôi đi, Hỗn Độn lão quỷ, đồ đệ của ông có một ai sống sót không?
Hỗn Độn Võ Thánh nghe vậy, trong mắt xẹt qua ánh mắt hơi lạnh lẽo.
Hỗn Độn Võ Thánh dửng dưng nói: “Muốn trở thành đệ tử của tôi lại không chống đỡ được hỗn độn kình cơ bản nhất. Chết rồi, không phải cũng đáng đời hay sao? Bát Phương lão quỷ, đệ tử của ông không phải cũng thế hay sao? Không nhìn thấy có một ai ra ngoài được.
Bát Phương Tiền Thánh cười nói: “Đệ tử của tôi chỉ cần biết kiếm tiền là được rồi. Đánh đánh giết giết, không phải chuyện gì tốt cả. Khắp thiên hạ, võ giả luyện khí sĩ nhiều vô kể, cường giả cũng không đếm hết. Theo lý mà nói, những người này chỉ cần yên ổn sống tiếp, cho dù tu vi không phải quá mạnh, tuổi thọ ba tới bốn trăm tuổi không phải vấn đề gì cả. Đáng tiếc, chín mươi chín phần trăm đều không sống quá trăm tuổi, tại sao? Chẳng qua là do chém giết mà thôi”
Hoàn Vũ Thiên Thánh nói: “Không tranh đấu, sống và chết có gì khác nhau? Cường giả mới có thể sống lâu hơn, đây vốn dĩ là thiên đạo.
Bát Phương Tiền Thánh dường như nghe được truyện cười vô cùng nực cười, nhìn Hoàn Vũ Thiên Thánh nói: “Ông tin thiên đạo ư? Hoàn Vũ Thiên Thánh trầm mặc một lúc, cuối cùng đáp: “Tôi tin!”
Trong mắt Hỗn Độn Võ Thánh và Bát Phương Tiền Thánh cũng lộ ra ánh sáng khác lạ.
Hai người nhìn Hoàn Vũ Thiên Thánh rất lâu, cuối cùng vẫn không nói câu nào.
Quay đầu lại, ba người nhìn về phía hòn đảo nổi, im miệng không nói.
Chiến đấu của những người khác vẫn đang tiếp tục, Cửu Thiên thì đã kết thúc lượt tỉ thí thứ nhất của mình.
Hắn trơ mắt nhìn Quản Đào được khiêng đi, thật sự không nói ra được câu nào.
Đã nói chiến đấu kịch liệt mà!
Đã nói là cuộc chiến top 100 đầy dữ dội mà!
Cửu Thiên tỷ thí cũng không phải một hai lần, đây là lần đầu tiên gặp phải loại đối thủ này.
Thật sự làm cho hắn dở khóc dở cười.
Khẽ lắc đầu, bỏ đi, bỏ đi, xem ra cũng chỉ có thể đợi trận sau rồi chiến đấu thật sự.
Cửu Thiên nhìn về phía đảo nổi khác, lúc này người của các hòn đảo nổi khác đều đang đánh dữ dội.
Ánh mắt của Cửu Thiên đầu tiên dừng ở trên người Hàn Liên sư huynh cách đó không xa.
Nhìn ra được, mấy năm nay thực lực của Hàn Liên sư huynh tăng nhanh chóng, chỉ có thể dùng từ một phát lên trời để hình dung.
Canh kình trên người cũng phải cỡ Thiên Canh cấp sáu, Cửu Thiên không biết huynh ấy làm sao làm được. Nhưng nghĩ tới ở trong nước Võ Đỉnh, cách có thể khiến Hàn Liên
sư huynh gia tăng nhanh chóng như vậy, chỉ có thể là Hàn gia toàn lực bồi dưỡng huynh ấy.
Điểm này có thể nhìn ra từ ngọc Sơn Hải trên kiếm trong tay Hàn Liên sư huynh.
Không sai, thần khí của Hàn gia, ngọc Sơn Hải hiện nay nằm trên kiếm Bích Thủy Trường Thiên của Hàn Liên sư huynh.
Viên ngọc hoàn mỹ lóe sáng khảm ở chuôi kiếm, Hàn Liên sư huynh tùy ý tung ra một kiếm thì có thể mang theo lực lượng như núi.
Đối thủ của Hàn Liên sư huynh là một cường giả Thiên Canh cấp bảy.
Tuy thực lực mạnh hơn Hàn Liên sư huynh một chút, nhưng Hàn Liên sư huynh lại trực tiếp đè hắn ta ra đánh.
Hàn Liên sư huynh vừa đánh vừa lớn giọng hét lên: “Anh là đàn bà à, xuất kiếm không có sức như vậy? Chặn đi, anh chặn nữa đi, mẹ nó, xem tôi có biến anh thành áo ba lỗ của đại sư huynh không!”
Cửu Thiên nghe thấy lời của Hàn Liên sư huynh, vẻ mặt méo mó một trận.
Áo ba lỗ của đại sư huynh? Được rồi, hắn biết Hàn Liên sư huynh nói cái gì, hắn nhớ đại sư huynh có một chiếc áo ba lỗ thủng lỗ chỗ, nhị sư huynh gọi nó là áo thoáng khí.
Mỉm cười lắc đầu, xem ra Hàn Liên sư huynh thắng trận này chắc không thành vấn đề.
Cửu Thiên nhìn một cái thì có thể nhìn ra sự thay đổi chiêu thức của Hàn Liên sư huynh, tràn ngập bóng của công pháp Vạn Tượng Vô Hình.
Từng chiêu thức thay đổi vô cùng, đối thủ của huynh ấy căn bản không chống đỡ được loại võ kỹ không có trình tự như này. Thiết nghĩ không cần bao lâu, Hàn Liên sư huynh có thể chiến thắng.
Tiếp tục nhìn sang bên khác, bỗng Cửu Thiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo bắn ra từ hòn đảo nổi khác, dừng trên người hắn.
Điều này khiến Cửu Thiên cảm thấy rất lạ, lẽ nào còn có ai giống hắn, đối thủ nhận thua ư?
Còn rảnh nhìn hắn?
Cửu Thiên vội vàng quay đầu nhìn.
Ngay lập tức, đập vào mắt dĩ nhiên là bóng dáng của Tô Mạn.
Lúc này, tay Tô Mạn vậy mà biến thành như vuốt rồng, ấn lên đầu của một võ giả.
Canh kình ở mức Thiên Canh cấp bảy trên người võ giả này không ngừng xung kích Tô Mạn, nhưng ngay cả canh kình hộ thể của Tô Mạn cũng không thể xuyên thủng.
Tô Mạn căn bản không nhìn võ giả này, ánh mắt luôn dừng trên người Cửu Thiên cách đó không xa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cửu Thiên có thể cảm nhận rõ được sát khí ngút trời trên người Tô Mạn.
Hơi nhíu mày, mắt Cửu Thiên híp lại.
Tay Tô Mạn bỗng dừng sức, võ giả dưới chưởng của cô ta trực tiếp bị bóp nát đầu.
Máu bắn ra theo dịch não, tất cả người xem đều có biểu cảm ghê tởm.
Dù sao người thích máu tanh, là cực kỳ ít.
Hất tay ra, thi thể của võ giả trực tiếp bị Tô Mạn từ trên hòn đảo nổi ném ra ngoài.
Bụp một tiếng, thi thể rơi xuống mặt đất, ngã lõm xuống một khoảng.
Tô Mạn thản nhiên lấy ra một chiếc khăn tay, từ từ lau máu trên tay.
Biểu cảm lãnh khốc vô tình của cô ta dẫn tới không ít người đều lên tiếng khen, còn bàn luận rần rần.
Sau đó, Tô Mạn bỗng đanh giọng nói: “Dạ Ảnh, tôi thật sự hy vọng có thể sớm đấu một trận với anh. Anh hủy hoại cả đời của tôi, anh phải trả giá!”
Cửu Thiên sững người, dưới sân có không ít người đều sững sờ.
Hàn Liên đang chiến đấu nghe thấy giọng nói của Tô Mạn cũng phát ra một tiếng kinh ngạc.
“Cái gì?”
Hàn Liên vừa thất thần, lập tức cho đối thủ cơ hội, phản kích như vũ bão ập tới, đánh cho Hàn Liên lùi lại liên tục.
Cùng lúc đó, Linh Bối đang chiến đấu cũng quay đầu liếc nhìn Cửu Thiên.
Sau đó, kim quang trên người bốc lên, trực tiếp tung ra võ kỹ mạnh mẽ, đánh cho đối thủ kêu thảm thiết liên hồi.
Trong đám người, Nam Cung Lệ và Vũ Hoàng Yến đều có vẻ mặt khó hiểu.
Đặc biệt là Nam Cung Lệ, vô cùng kinh ngạc nói: “Đường chủ từ khi nào dính dáng quan hệ với Tô Mạn này vậy?”
Vũ Hoàng Yến nhìn dáng vẻ của Tô Mạn, lắc đầu nói: “Cần nhan sắc không có nhan sắc, cần ngực không có ngực, tính khí cũng không được. Đường chủ không thể nhìn trúng cô ta. Trong này có hiểu lầm gì ư?”
Cửu Thiên há miệng, nhìn Tô Mạn nói: “Cô đang nói cái gì? Sao tôi nghe không hiểu?”
Cửu Thiên lẩm bẩm nói: “Cô gái này có bệnh à!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất