Trời sinh dị tượng, ánh sáng ngưng tụ thành thành trì.
Rất nhanh, ánh sáng rút đi, nhưng thành trì lại giống như mọc trên không, tất cả nhà cửa kiến trúc, đường phố ao hồ đều ngưng tụ thành thực thể.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn một tòa thành trì hoàn toàn dựng ngược với thành Kình Thiên, lơ lửng ở trên trời.
“Cái này thật thần kỳ!”
Hàn Liên sư huynh sửng sốt khen ngợi.
Hắn ta không hiểu, làm sao làm được cái này.
Bất cứ trận pháp gì, bất cứ lực lượng gì, đều không chắc có thể làm được chuyện thần kỳ như này.
Một đám người lập tức bay về phía bầu trời, bọn họ muốn nhìn cho rõ ở khoảng cách gần, thành dựng ngược này rốt cuộc là thật hay giả.
Rất nhanh, đám người Cửu Thiên bèn nhìn thấy, vô số người thật sự bước lên kiến trúc của thành dựng ngược, tay sờ vào bức tường thực, hơn nữa phát ra tiếng sửng sốt.
“Là thật, vậy mà là thật!”
Không chỉ bọn họ không dám tin, đám người Cửu Thiên cũng nhìn mà sửng sốt không thôi.
Sau đó, thành dựng ngược này từ từ bắt đầu đảo lại. Hơn nữa, trong thành bắt đầu xuất hiện các vết nứt.
Từng chút một, thành dựng ngược xoay chuyển lại, sau đó bắt đầu nứt ra, thành trì rộng lớn giống như lơ lửng ở đạo vực trên không, bắt đầu trở nên đan xen hòa quyện.
Kiên trúc hoàng cung ở trung tâm nhất lại hướng thẳng lên trên, cho tới độ cao mà tất cả mọi người không thể nhìn thấy.
Kình Thiên quốc chủ lớn giọng hô lên: “Đây chính là chiến trường của các vị, nơi tỉ thí của tất cả các người. Tiến thẳng lên chiến đấu đi. Khi các vị chọn ra được top 10 thì sẽ
tiến vào thiên địa hoàng thành chiến đấu. Bây giờ, cuộc chiến của top 100, bắt đầu!”
Sau tiếng hô to của Kình Thiên quốc chủ, tất cả hòn đảo nổi do thành trì phân tách ra, bắt đầu phóng ra ánh sáng rực sáng.
Đủ loại ánh sáng lập lòe, chiếu đủ màu rực rỡ cho cả bầu trời.
Ngay sau đó, trên mỗi hòn đảo nổi, bắt đầu bay ra tên của mọi người.
Cửu Thiên nhìn một cái thì nhìn thấy hòn đảo nổi có tên Dạ Ảnh và Quản Đào, đó là nơi bọn họ chiến đấu ngày hôm nay.
Siết nắm đấm, Cửu Thiên từ từ bay lên cười nói: “Xem ra, hôm nay sẽ là một trận chiến đấu kịch liệt. Hàn Liên sư huynh, huynh nhất định không được thua!”
Hàn Liên giơ một ngón tay giữ lên với Cửu Thiên, nói: “Đệ bớt trù huynh đi. Chúng ta gặp trong top 4!”
Linh Bối cũng cười nói: “Em cũng sẽ cố gắng chống đỡ tới cuối cùng”
Cửu Thiên mỉm cười gật đầu, bay lên cao, trực tiếp bay về phía hòn đảo nổi có tên mình.
Những luồng ánh sáng xẹt qua bên cạnh, nơi chiến đấu như này, rõ ràng khiến tất cả mọi người rất thích thú.
Ở bên dưới, vô số người bắt đầu lớn giọng hò hét, vô số bức màn ánh sáng xuất hiện, người của cả nước Kình Thiên đều có thể xem được chiến đấu trên mỗi một hòn đảo nổi.
Cửu Thiên phi thân đáp xuống, chân giẫm trên một con phố.
Đối thủ của hắn vẫn chưa tới, Cửu Thiên quay đầu nhìn các hòn đảo nổi khác.
Tất cả mọi người đều bóp tay, liều mạng điều chỉnh trạng thái của mình tới mức cao nhất.
Cửu Thiên chỉ liếc qua thì phát hiện thực lực hôm nay của không ít người đều tịnh tiến.
Hiển nhiên là công hiệu của tinh thạch quy nguyên.
Những người này dùng thời gian ba ngày thôn phệ lực lượng của tinh thạch quy nguyên. Nhưng không biết mình có thể đã dính vào rắc rối rất lớn.
Cửu Thiên thở dài một tiếng, cũng không thể ngăn cản bọn họ, chỉ biết phải khiến đám người Hàn Liên sư huynh không dùng là được.
“Bắt đầu chiến đấu!”
Giọng nói của Kình Thiên quốc chủ lại vang lên.
Ngay lập tức cả bầu trời bắt đầu vang lên đủ loại âm thanh chiến đấu.
Cùng lúc đó, trên mỗi một hòn đảo nổi, cũng phóng ra trận pháp mạnh mẽ, có hình thái như vỏ trứng gà, bao bọc cả hòn đảo nổi, tránh lực lượng phóng ra ngoài.
Cửu Thiên hơi há miệng, nhìn sang xung quanh.
Chuyện gì vậy, người ta đều bắt đầu rồi, đối thủ của hắn đâu?
Cửu Thiên đứng tại chỗ, nhíu mày nhìn xuống bên dưới.
Ở bên dưới, tất cả mọi người quan sát cũng phát hiện một màn này.
Mọi người bắt đều hét lên.
“Quản Đào đâu? Người đâu, lẽ nào rén quá chạy trốn rồi ư?”
“Không đúng, mấy trận trước Quản Đào đó không phải còn đánh khá siêu hay sao? Bây giờ người đâu rồi?”
“Quản Đào mau đi ra, không đánh mà chạy tính gì là hảo hán!”
Đám đông hét lên không ngừng, Cửu Thiên mặt mày buồn bực.
Không phải trận này hắn trực tiếp thẳng luôn chứ, đối thủ cũng không thấy đâu!
Trong đám đông quan sát, Nam Cung Lê cười nói: “Xem ra đường chủ lại thuận lợi thắng trận này rồi. Không thấy đối thủ, vận may này cũng quá tốt.”
Ở bên cạnh, mắt của Vũ Hoàng Yến hơi nheo lại, chỉ vào đám người nói: “Không đúng, sợ rằng không đơn giản như vậy!”
Nam Cung Lệ nghe thế lập tức nhìn về hướng Vũ Hoàng Yến chỉ.
Ngay lập tức nhìn thấy đám đông sôi sục lên.
“Ở đây. Quản Đào ở đây!”
Một đám người lớn giọng hét lên, sau đó một người đàn ông bị tóm ra.
Mười mấy người ấn cơ thể của Quản Đào, khiêng hắn ta lên.
Quản Đào giãy dụa lớn tiếng hét lên: “Tôi chỉ tới xem thôi. Tôi nhận thua, tôi không đấu trận này, tôi chưa muốn chết!”
Quản Đào đáng thương, rõ ràng là cao thủ lọt vào top 100.
Lúc này lại giống như một con khỉ bị trói, bị một đám người khiêng lên.
Hắn ta còn muốn giãy dụa, trong đám người, một tôn giả lại trực tiếp phong ấn hắn ta.
Nói đùa, nước Kình Thiên bây giờ mới tính là ngọa hổ tàng long thật sự. Đi ở trên phố tùy tiện cầm viên đá chọi qua, nói không ngừng cũng có thể đập được mấy võ tôn, kèm theo mấy tôn giả.
Thực lực Thiên Canh cỏn con như Quản Đào, căn bản không có cơ hội chạy trốn.
Bị cưỡng chế khiêng bay lên trên trời, sau đó ở trong tiếng hoan hô của tất cả người xem, bị trực tiếp ném vào hòn đảo nổi, đi tới trước mặt Cửu Thiên, đồng thời rút đi phong án.
Quản Đào khóc không ra nước mắt, Cửu Thiên lại không nhấc mí mắt.
Cái này tính là cái gì chứ?
Hắn hung tàn vậy sao? Dọa người khác thành ra như này.
Cửu Thiên nhìn kỹ lại quần áo của Quản Đào tràn ngập hoa văn thú, lập tức hiểu ra. Tên này là người của Ngự Thú trai, nói không chừng còn từng bị hắn đánh.
Quản Đào từ từ bò dậy từ dưới đất, chân cũng đang run rẩy.
Hắn ta có thể lọt vào top 100 đã tiêu hao hết tất cả đồ gia tăng thực lực mà Ngự Thú trai cho hắn ta, cộng thêm vận may cực tốt.
Mà bây giờ đối mặt với Dạ Ảnh trong lời đồn, hắn ta căn bản không có can đảm chiến đấu.
Hết cách, hắn ta từng thấy thánh thú của Cửu Thiên.
Đáng chết, đâu có con cháu nào của Ngự Thú trai từng thấy Dạ Ảnh xông ra khỏi tổng bộ của Ngự Thú trai, đều sẽ không có can đảm đấu trực diện với Dạ Ảnh.
Quản Đào thật sự sợ Cửu Thiên vừa lên thì thả thánh thú ra, sau đó một phát nuốt luôn hắn ta.
“Đáng chết, Dạ Ảnh từng giết đại ca Lê Nhân Long!”
Quản Đào kêu trong lòng.
Cửu Thiên nhìn dáng vẻ toát mồ hôi lạnh của hắn ta, nói: “Có thể bắt đầu rồi chứ?”
Quản Đào cắn răng bỗng giơ trường kiếm trong tay lên, quát to một tiếng: “Dạ Ảnh, tôi liều với anh!”
Cửu Thiên khẽ mỉm cười, khí thế này không tệ. Sau đó, Cửu Thiên rút trọng kiếm Vô Phong ra nói: “Tới đi..
Một chữ “đi” còn chưa nói xong.
Cửu Thiên bèn nhìn thấy Quản Đào lao về một phía khác.
Mà phía đó lại là rìa của hòn đảo nổi.
"Á!"
Quản Đào nhảy xuống, đám đông tránh ra, nhìn hắn ta trực tiếp đập vào trong mặt đất.
Rầm một tiếng, Quản Đào đập thủng hố sâu trên mặt đất.
Cửu Thiên há to miệng nhìn hắn ta, lẩm bẩm nói: “Kỹ năng diễn xuất thật giả trận”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất