Trên trời, lôi quang phủ kín. 

Nối liền với tên của Cửu Thiên lại là ba chữ “Hàn Vĩnh Tường”. 

Cửu Thiên dở khóc dở cười, đám người Hàn Liên cũng lắc đầu liên tục. 

Hàn Liên lắc đầu thở dài nói: “Lần này Hàn Vĩnh Tường thua chắc rồi. Sư đệ à, đệ ra tay nhẹ một chút, đừng đả kích triệt để hắn 

Linh Bối cũng ở bên cạnh nói: “Thực lực của Hàn Vĩnh Tường quả thật tăng rất nhanh. Nhưng so với anh, vẫn kém không ít. 

Sở Trực sư huynh cũng nói: “Trận tỉ thí này không chút hồi hộp. Chỉ xem sư đệ muốn thắng cậu ta như nào thôi. Đáng tiếc, Hàn Vĩnh Tường chỉ có thể dừng bước ở trong tay đê." 

Mấy người đều hoàn toàn không đánh giá cao Hàn Vĩnh Tường, ngay cả đại sư huynh cũng thở dài một tiếng. 

Rõ ràng cảm thấy tiếc nuối khi Hàn Vĩnh Tường gặp phải Cửu Thiên. 

Dù sao có thể đi tới bước này đã rất không dễ dàng. 

Cửu Thiên mỉm cười nhìn bọn họ, lại khẽ lắc đầu nói: “Sợ rằng, không đơn giản như các huynh nói!” 

Nhắm hai mắt lại, Cửu Thiên nhớ lại cảnh gặp gỡ Hàn Vĩnh Tường vào lần trước. 

Nếu cảm giác lúc này của hắn không sai, Hàn Vĩnh Tường e rằng sẽ cho hắn một bất ngờ rất lớn. 

Từ từ mở hai mắt ra, khóe miệng Cửu Thiên nở nụ cười nhàn nhạt. 

“Hàn Vĩnh Tường, tuyệt đối đừng khiến tôi thất vọng” 

Ở một bên khác, đám người Tần Chính đại đế của nước Võ Đỉnh đang ngồi ở một trong sương phòng hoa lệ, trang nhã và thoải mái, ăn đồ ăn chỉ có ở nước Kình Thiên. 

Thái tử Tần Cảnh, nhị hoàng tử Tần Thiên và đám người Lâm Sơ đều nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ. 

Lông mày của Tần Cảnh nhíu chặt, nói: “Phiền phức rồi. Hàn Vĩnh Tường, đối thủ của cậu vậy mà là Cửu... 

Tần Chính đại đế đanh giọng nói: “Im miệng. Cha đã nói rồi, ở đây không được gọi tên thật của cậu ta. Bây giờ cậu ta tên là Dạ Ảnh!” 

Tần Chính đại đế hằn học trừng mắt với Tần Cảnh. 

Ngay lập tức, Tần Cảnh rụt cổ lại, nhìn sang đám người Ngô Tân, Lão Lưu ngồi ở một bên không nói chuyện. 

Ngô Tân cười híp mắt ăn đồ ăn, không nói câu nào. 

Nhị hoàng tử Tần Thiên khẽ cười hai tiếng, nói: “Vận may thật sự không tốt. Vậy mà là người của nước Võ Đỉnh chúng ta đụng phải nhau. Nếu không phải như vậy, nói không chừng có thể lấy được thành tích tốt hơn. 

Tần Chính đại đế nghe vậy thì gật đầu nói: “Phải. Quả thật là có hơi tiếc. Nhưng người của nước Võ Đỉnh chúng ta có thể dành được thành tích như này đã khiến cha rất hài lòng rồi” 

Vừa dứt lời, Tần Chính đại đế cười to. 

Tất cả mọi người ở đây đều cười thành tiếng theo. 

Đúng như những gì Tần Chính đại đế nói, một nước nhỏ tới từ Đông Giới cỏn con, có thể lấy được thành tích bốn cường giả lọt vào top 100 đã đủ để cả nước bọn họ lấy làm kiêu ngạo rồi. Hiện nay cho dù ra ngoài nghe ngóng, gần như cả thiên hạ, đều nghe nói một nước nhỏ tên là nước Võ Đỉnh, đã tỏa sáng trong cuộc thi đấu vạn phương chư quốc lần này. 

Bao nhiêu nước nhỏ khác của Đông Giới, khoảng thời gian này đều tỏ ý chúc mừng Tần Chính đại đế. 

Tuy những nước đó chỉ cho rằng nước Võ Đỉnh có ba vị cường giả lọt vào top 100, nhưng cho dù như vậy, vẫn đáng để bọn họ đi tới bày tỏ sự sùng kính. 

Các nước như Tuyết quốc gì đó, Dịch quốc gì đó, nước Ngân Hải gì đó... 

Tất cả đều chúc mừng Tần Chính đại đế một cách kính nể, đồng thời tỏ ý nhất định phải phái người tới nước Võ Đỉnh học hỏi kinh nghiệm. 

Có thể tưởng tượng, đợi sau khi cuộc thi đấu vạn phương chư quốc lần này kết thúc, địa vị của nước Võ Đỉnh ở Đông Giới nhất định sẽ tăng vọt. 

Tuy không thể đạt tới mức độ như nước Đan Thánh, nhưng đã hơn nước Bắc Thần, những nước có trình độ tương đương lúc đầu như Tây Lương Thú quốc đã bỏ lại ở đằng sau. 

Nhìn biểu hiện lần này của nước Bắc Thần, thánh nữ bỗng dưng mất tích, tới nay sống chết không rõ. 

Tây Lương Thú quốc tốt hơn một chút, nhưng hôm nay cũng sẽ bị loại, làm sao so được với chiến tích ba người lọt vào top 50 của nước Võ Đỉnh. 

Mỗi lần nhắc tới điều này, Tần Chính đại đế đều phấn khích tới giãn nở lỗ chân lông, cảm thấy cả người đều lâng lâng. 

Đương nhiên ông ta sẽ không quên chuyện nhận ra Dạ Ảnh là Cửu Thiên. 

Nói thật, lúc đầu khi nhận ra Cửu Thiên, Tần Chính đại đế suýt nữa không nhịn được mà nhảy dựng lên. 

Sau khi cưỡng chế quay về, Tần Chính đại để thật sự nhảy liên tục ba vòng trong phòng, không ngừng nói: “Cửu Thiên không lừa mình. 

Tần Chính đại đế có cảm thấy, lần này Cửu Thiên sẽ mang tới kỳ tích một phát lên mây cho nước Võ Đỉnh. 

Ông ta đã nhìn ra Cửu Thiên của hiện nay đã hơn xưa. Không những thực lực mạnh mẽ, còn có một thân phận tên là Dạ Ảnh. Điều mấu chốt nhất là Cửu Thiên có thực lực xung kích top 10! 

Tần Chính đại đế nằm mơ cũng chưa từng nghĩ, người của nước Võ Đỉnh có một ngày có thể xung kích top 10 trong cuộc thi đấu vạn phương chư quốc. 

Không phải top 100, không phải top 50, mà là top 10 trong thiên hạ! 

Vậy nên ông ta nghiêm cấm mọi tin tức của Cửu Thiên lộ ra ngoài. Cái tên Cửu Thiên này, ở trong nước Kình Thiên, ông ta thậm chí không cho phép đám người Tần Cảnh nhắc 

tới. 

Giống như hai chữ này như tên húy của tổ tông, nói ra sẽ phạm điều tối kỵ 

Đương nhiên, đây cũng là kết quả Ngô Tân từng nhắc nhở ông ta. 

Cái tên Cửu Thiên này, hiện nay rất nhạy cảm. Tần Chính đại đế tuyệt đối không muốn có bất cứ ai gây rắc rối cho Cửu Thiên. 

Nếu vì đám người nhận ra thân phận của Cửu Thiên như bọn họ mà gây thị phi cho Cửu Thiên. Tần Chính đại đế không tiếc trực tiếp chính tay giết người gây rắc rối. 

Cho dù là con trai của ông ta, ông ta cũng nguyện ý đánh nó thành tàn phế, điều này tuyệt đối không chỉ nói suông. 

Tần Chính đại đế đã có thể chắc chắn, Cửu Thiên nhất định có thể trở thành trụ cột chống trời của nước Võ Đỉnh, hạnh phúc của Võ Đỉnh. 

Hoặc nói, thực lực hiện nay của Cửu Thiên đã không phải là thứ nước Võ Đỉnh nhỏ bé có thể dung nạp. 

Hắn sẽ vào lúc còn sống bước vào hàng ngũ thiên hạ đỉnh phong, mà nước Võ Đỉnh cũng sẽ cùng với Cửu Thiên nâng cao thân phận. 

Có lẽ, có một ngày, nước Võ Đỉnh cũng có thể giống như nước Hoàn Vũ, bởi vì một cường giả mà trở thành một trong chín đại cường quốc trong thiên hạ. 

Loại chuyện nước lên thì thuyền lên này, không phải không có tiền lệ. 

Chỉ có điều, lúc đầu đối với Cửu Thiên mà nói, nước Võ Đỉnh là nước. 

Mà bây giờ, đối với nước Võ Đỉnh mà nói, Cửu Thiên mới là đại dương mênh mông đang cuồn cuộn không ngừng. 

Tần Chính đại đế đã hạ quyết tâm, đợi sau khi Cửu Thiên về tới Võ Đỉnh thì lập tức phong làm Trấn quốc công, đồng thời để cả Cửu gia trở thành đại tộc tông môn thật sự của nước Võ Đỉnh. Tốt nhất thì ban hôn công chúa gì đó cho con cháu của Cửu gia, như vậy, Cửu gia sẽ triệt để trói chặt trên chiến xa của hoàng thất nước Võ Đỉnh. Tiếp nối không ngừng, tạo ra thế hệ cường giả mới của Cửu gia cho nước Võ Đỉnh. Dù sao có Cửu Thiên ở đây, sự quật khởi của Cửu gia chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Ông ta chẳng qua chỉ muốn thúc đẩy, đẩy nhanh tiến độ mà thôi. 

“Hàn Vĩnh Tường! Cậu thấy thế nào?” 

Tần Chính đại đế vừa suy nghĩ vừa nhìn sang Hàn Vĩnh Tường mãi ở không nói chuyện. 

Tuy nhiên trong lòng ông ta đã đặt Cửu Thiên ở vị trí thứ nhất. 

Nhưng Hàn Vĩnh Tường như này sau này cũng nhất định trở thành cường giả một thế hệ, Tần Chính đại đế vẫn cố ý do dự. Lúc này ông ta đã không để thắng thua của Hàn Vĩnh Tường vào trong lòng. 

Đối với nước Võ Đỉnh mà nói, Hàn Vĩnh Tường cũng đã là anh hùng. 

Trên mặt Hàn Vĩnh Tường nở nụ cười, luôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. 

Hắn ta dường như không cảm thấy lo lắng, ngược lại tràn ngập phấn khích khi đụng mặt đối thủ như Cửu Thiên. 

Cả người đều toát ra sự vui mừng. 

Sau đó, Hàn Vĩnh Tường trả lời: “Đây là một trận chiến đấu mà tôi mong chờ đã lâu. Bây giờ tôi cảm thấy rất tốt, vô cùng tốt, cực kỳ tốt!” 

Hàn Vĩnh Tường nói liên tiếp ba từ tốt để biểu đạt sự vui sướng của mình. 

Tần Cảnh rất khó hiểu, nói: “Hàn Vĩnh Tường, cậu lẽ nào không sợ thua Dạ Ảnh sao? Tại sao còn nói tốt?” 

Hàn Vĩnh Tường mỉm cười đáp lại: “Thua ư? Rất xin lỗi, ở trong mắt tôi, chỉ có chiến đấu, không có thắng thua!” 

Tần Cảnh hoàn toàn nghe không hiểu, đám người Ngô Tân lại đều cười thành tiếng. 

Chỉ có cường giả mới có thể hiểu ý trong lời nói của Hàn Vĩnh Tường. 

Cũng chỉ có tâm thái như Hàn Vĩnh Tường mới trở thành một thế hệ cường giả thật sự. 

Thắng thua không sao hết, ý chí chiến đấu cao vút. 

Ngô Tân khẽ nói: “Một trận chiến đấu tận tâm tận lực, hơn xa thắng lợi, sẽ càng sảng khoái. 

Nụ cười của Hàn Vĩnh Tường càng thêm rạng rỡ, nói: “Ngô Tân lão tiên sinh rất hiểu lòng tôi. 

eyJpdiI6Ik5xUTlcL2tMTFlDemhvSkRFdUYxSzB3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkU3VU9MTll1d21oMEhPZk8wXC81cFFiTXhWNXYyVHZOa3ZmRDl3Mzg2Z1JZaFRcL05zb3NUVGo3ZjJNMVBvR3dPXC9zODh5ODlYdnU1anViUGl0bUNcL0VPNmg2dnVzRGVcL1hNNHZqc3BGXC8ybER3bmdnRGRPYWp4VXllUWdGc2hrdUZsQWl0RHllXC92Z21yK1lrK1JncWFIeUtWQ25zZjdMTnNvUWF2aWFwcWFHVGQ2UHFyS3JGSFZpUkFWelNhNlwvQ1RNQkxrWnZtUWRUNHJjVG9xYUhDVjZvN1FzTGl5WFlHNmpkREhSVWJSckhqR0FzaE81Y0pndjQxNFNpS1NFVWxnWWo2MytlQUE1VndGVzk2WHA4aDgwWFNoeTl3a01CRFF2WkI5WGdyUFJyM1ZreSs5Y1wvYXJBQ01LRmJ1eE01TW52MlEwZ2c2dmRBU2tudTZ0dGQzZ01lTUFubTk1U2lSSkhwODVYUmF4ZlhFWSszR0dMTWlCNHpNM0IzamZLcUtxazN5QkNKK1d4QXdcLzhybWl5OXZpZlc4U2VjZGs5eTFkbk1CNWE2K1I4MmJLNm5RUHJsTUhvU2Ryc1RYZ0k1RkpCN1hpVnhnSlE1clptNEZFdDFGVFZzK3YrRnNcL2lXMHdXT3J5UzlVb1BBRTJ5S1E0TzNwRU5WUFVjTDVXeU1PTnNIMElMWlJGeUlpYTVMWmgwbVBxMTdhMW5mMWxcL2tVYWwzMm9UVkRjckREYmRTK2NiSVIzVGE3QWJIbkdYNG5uSTZkWHNZekZtbDR2M2FOS3BqWTludmpoRkh4akI0XC9SYlNhVE00b29TcUxQYzVlRWZmbjFhRUdEelZIYzRUUXdjWkxRR05CUXFKUkNGQWRuUUF0TmRuQkduZkR5OGRGQkVkVEhqbEZLTXdReURYNGFFS3dsaHdNRDNXQytPcG5yNkM2RFdycitlN1VaWUZROE54ZCtGbmhtVkVDSmtWSjl5ZVQ0MTRPditzY0E9IiwibWFjIjoiOWU5MTM3MDk0Njc5NDA0Yzg5ZjY1NjQ2OWI0MmU0MjliMWU1OGRhYjViYzc2NmJhZjM2OGM0NTEzNzdlNWM4MyJ9
eyJpdiI6Ik52cEwzTGZTTkw3bDJ2emZZY0xId3c9PSIsInZhbHVlIjoiVUNFXC9wKzdQbUcrVURIaUZcL1JvN3MzXC9xMXFpbEpudnFXMzBjUmR5d0Vzc3JFdFFMZ0NNSzFIdDA1VDRBSVpLOXQ5WW82Z1BNQ1M1d1hTRjJLeHBWNFVyRDg1dUlFdHVtSktxVXN1azQ1OUZsV1N6TFhFbUZcL2xlUm5lR3d5WXJzdjk2V0JzV3BJS1ZYQXdYRE9WdTl1dz09IiwibWFjIjoiMjczZTNhZThkMzQ0NmIzOWM4ODdjZTkxNzViMzNjYTYxYmUxYzYxMjA1ZDFiZWUzNDNmN2M2YzRkZDUxNmYzZiJ9

Hàn Vĩnh Tường siết nắm đấm, lẩm bẩm nói: “Cửu Thiên, tuyệt đối đừng làm tôi thất vọng!”

Ads
';
Advertisement
x