Bầu trời sạch như gương, chim bay lũ lượt đáp xuống. 

Từ sau khi bắt đầu cuộc chiến top 100, trên bầu trời của thành Kình Thiên trở thành lãnh địa cấm bay. 

Hôm nay cũng giống vậy, tất cả người xem đều buộc phải ở trong thành Kình Thiên. 

Trên trời cao, không có một con chim nào, người làm trái tự chịu hậu quả. 

Chỉ có cường giả top 50 còn lại mới có thể ngồi xe ngựa hoặc hoang thú đi tới trên hòn đảo nổi. 

Bởi vì, bọn họ lần nữa mở chiến đấu ở đây. 

“Hàn Liên của nước Võ Đỉnh tới rồi!” 

Đám đông bỗng hò hét một trận, mọi người ngẩng đầu nhìn. 

Chỉ thấy trên một chiếc thuyền hư không, Hàn Liên và Linh Bối bay tới, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, Hàn Liên vẫy tay với đám đông bên dưới. 

Ngay lập tức, đám người hú hét lên, không ít người móc ra thông kính mới mua, quay lại dung mạo của Hàn Liên. 

Hàn Liên cười nói với Linh Bối ở bên cạnh. 

“Ồ, anh thật sự quá thích cuộc thi đấu vạn phương chư quốc rồi. 

Nhìn ra được, trong đám đông có không ít người thích hắn ta. Hàn Liên vẫy tay như này, thật sự có không ít thiếu nữ hét lên. 

“Em yêu anh, Hàn Liên!” 

Các cô gái bỗng lớn giọng hét lên. 

“Anh cũng yêu..” 

Hàn Liên cười rạng rỡ, đứng dậy muốn đáp lại. 

Đột nhiên, trong đám đông lại có tiếng hô lên. 

“Hoàng Phủ Tường của nước Vạn Tôn tới rồi!” 

Ngay lập tức, người quan sát Hàn Liên ít đi một khoảng. Các cô gái xinh đẹp vốn đang hét lên với Hàn Liên, đồng loạt quay sang nhìn Hoàng Phủ Tường ngồi trên thuyền tinh thạch lớn, cũng hét những câu gần như tương tự. 

“Hoàng Phủ Tường, em yêu anh!” 

Hàn Liên ngại ngùng lơ lửng ở trên không, sau đó sắc mặt đen đi. 

Nhìn thuyền tinh thạch lớn xa xỉ ở dưới người Hoàng Phủ Tường và gương mặt vô cùng đẹp trai của Hoàng Phủ Tường. Hàn Liên nói: "Đù mé, dám cướp hào quang của anh. Đừng để anh gặp được tên này, nếu không anh nhất định đánh hắn nở hoa. 

Linh Bối che miệng khẽ cười nói: “Đây là Hoàng Phủ Tường đứng thứ tư trong tuyển tập, anh chắc chắn anh đánh lại chứ?” 

Hàn Liên hơi há miệng ra, sau đó, đanh giọng nói: “Anh nói sai rồi, nên là đừng để sư đệ của anh gặp được hắn, nếu không nhất định đánh hắn phòi cứt. 

Linh Bối trợn ngược mắt, vẻ mặt cạn lời. 

Hoàng Phủ Tường tay cầm một chiếc bút trắng cũng nhoẻn miệng chuẩn bị vẫy tay chào đám đông bên dưới. 

Hắn ta thấy nhiều mỹ nữ ở bên dưới hò hét tên của hắn ta, dường như cũng rất kích động. 

Nhưng tay của hắn ta vừa giơ lên, thiếu nữ xinh đẹp đứng ở bên cạnh hắn ta đã túm lấy tóc của hắn ta. 

Cô ta lớn giọng nói: “Làm cái gì? Tán gái ở trước mặt tôi, bà đây còn chưa chết đâu!” 

Hoàng Phủ Tường kêu đau liên hồi, nói: “Đừng túm tóc. Tôi sai rồi còn không được à" 

Lúc này thiếu nữ mới buông tay, sau đó giơ ngón tay giữa về phía đám người ở bên dưới. 

Biểu hiện khỉnh bỉ như này đã dẫn tới mọi người bên dưới lại móc thông kính ra quay lại. 

Hàn Liên sư huynh thấy một màn này, cũng cười ha hả. 

“Đáng đời, cho anh cướp hào quang của ông đây!” 

“Cừu Loạn của nước Long Võ tới rồi!” 

Đột nhiên, đám đông đột nhiên bùng nổ, một đám người điên cuồng hét lên. 

Đám người Hàn Liên, Hoàng Phủ Tường đều đồng loạt quay đầu nhìn. Chỉ thấy một người đàn ông bay tới. 

Chân đạp hồng lưu ngũ sắc, trên người khoác chiến giáp chín màu. 

Mái tóc trắng xõa ở đằng sau, gương mặt hoàn mỹ khiến người đàn ông đố kỵ, phụ nữ điên cuồng. 

Mắt như vì sao, mày như kiếm, gò má như được đẽo gọt chỉn chu, hoàn mỹ mà không mất đi sự bá khí. 

Hai tay khoanh trước ngực, đằng sau có một thanh trường kiếm. 

Đây là Cừu Loạn được gọi là niềm hy vọng của tộc Long Nhân thuộc nước Long Võ. 

Sau đó, Cừu Loạn dừng ở trên hòn đảo nổi, quay đầu nhìn sang một bên, khẽ nói. 

“Khổng Lâm” 

Hắn ta vừa dứt lời thì có một đạo lưu quang đáp xuống, đáp thẳng lên hòn đảo nổi. 

Một người đàn ông tay cầm hồ lô rượu, ngà ngà say xuất hiện. 

Vừa xuất hiện thì nằm ở trên hòn đảo nổi, dáng vẻ liêu xiêu. 

Gò má ửng đỏ, Khổng Lâm liếc nhìn Cừu Loạn ở đằng xa, cầm một hồ lô rượu trong tay, cười nói: “Xem ra tôi không tới muộn!” 

Cừu Loạn thản nhiên nhìn hắn ta, nhưng không nói gì. Khổng Lâm tự ngửa đầu uống một ngụm rượu, sau đó bèn nằm ngủ khò khò dưới đất. 

Đám người Hàn Liên nhìn người này đều hơi kinh ngạc nói: “Tên ma men này vậy mà cũng là cao thủ?” 

“Con người không thể nhìn vẻ bề ngoài!” 

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên bên cạnh Hàn Liên. Hàn Liên và Linh Bối quay đầu nhìn, đều cười nói: “Hàn Vĩnh Tường” 

“Anh tới rồi!” 

Hàn Vĩnh Tường ôm kiếm, mỉm cười gật đầu, quay đầu nhìn xung quanh. 

Hàn Vĩnh Tường cười nói: “Cửu.. không phải, Dạ Ảnh đâu? Cậu ta đang ở đâu?” 

Hàn Liên cũng quay đầu nhìn xung quanh, nói: “Không biết. Vẫn chưa tới!” 

Còn chưa dứt lời, một chiếc xe ngựa từ từ bay tới. Hàn Liên sư huynh chỉ vào Thập Tam đánh xe cười nói: “Giờ không phải tới rồi hay sao. 

Xe ngựa dừng ở trên một phiến hòn đảo nổi, bóng dáng của Cửu Thiên xuất hiện, lập tức âm thanh của đám đông bên dưới nhỏ đi. 

Trong xe ngựa, giọng nói của Nam Cung Lệ vang lên. 

“Đường chủ, xem ra nhân khí của anh không được, cũng không ai hoan hô cho anh. 

Cửu Thiên nói: “Có thể là mọi người đều bị bá khí của tôi chấn nhiếp rồi!” 

Tiếng cười tùy ý của Nam Cung Lệ và Vũ Hoàng Yến văng vẳng trong xe ngựa, ngay cả Thập Tam cũng nhếch môi cười một chút. 

Cửu Thiên cạn lời xua tay nói: “Đi, đi, đi. Các người có thể cút rồi!” 

Thập Tam đánh xe ngựa rời đi, chân Cửu Thiên bước lên hòn đảo nổi. 

Hàn Vĩnh Tường nhìn thấy Cửu Thiên xuất hiện thì trực tiếp bay qua. 

Bóng người hóa thành lưu quang, đột nhiên dừng ở trước mặt Cửu Thiên. 

Hàn Vĩnh Tường mỉm cười nhìn Cửu Thiên, đanh giọng nói: “Lâu rồi không gặp.” 

Cửu Thiên tiếp lời: “Rất nhớ nhung. 

Hai người đều mỉm cười nhìn đối phương, trong mắt tràn ngập ý cười. 

Đám đông bên dưới vẫn đang không ngừng hò hét, cường giả của các nước lũ lượt tới nơi. 

Trên bầu trời, bóng dáng của tam thánh, bóng dáng của Ám Nguyên thánh nữ cũng đã tới đủ. 

Trên hòn đảo nổi, mọi người cũng đang điều chỉnh khí tức phóng ra của mình. 

“Này, Tô Mạn. Bắt đầu tỉ thí rồi, cô vẫn không lấy binh khí của cô ra sao?” 

Một người đàn ông tay cầm song chùy, nhìn chằm chằm Tô Mạn nói. Quần áo trên người hắn ta lập lòe hoa văn hình rồng, dĩ nhiên là ký hiệu của nước Long Võ trong chín đại cường quốc. 

Lúc này Tô Mạn mới thu hồi ánh mắt từ trên người của Cửu Thiên ở đằng xa, nhìn người đàn ông trước mặt nói: “Đối phó anh, tôi không cần dùng binh khí” 

“Người phụ nữ cuồng vọng. Chẳng trách lại bị người ta chơi xong rồi đá!” 

Người đàn ông phóng ra canh kình của mình, hừ lạnh một tiếng. 

Tô Mạn lập tức sa sầm mặt mày, nói: “Anh nói cái gì?” 

Nụ cười của người đàn ông càng sâu, nói: "Cô biết tôi đang nói gì mà” 

Sát khí bùng lên trong mắt Tô Mạn, đưa ra một ngón tay về phía người đàn ông. 

“Anh sẽ chết rất thảm, tôi bảo đảm!” 

“Người tới đủ rồi chứ?” 

Ám Nguyên thánh nữ hỏi một kim giáp thị vệ ở bên cạnh. 

Ngay lập tức, kim giáp thị vệ lớn giọng đáp. 

eyJpdiI6Im9uWGtUNzZyaWY1Z2xRdlI4TWF0VkE9PSIsInZhbHVlIjoiek4xekw5WlFmdm1oOVJuaG9neXhLRk9MQThUMjlXcXRRREtnSDlxbzF1eE5lRmlBQWF0OTBkY09sSkRDZXhBOEpxVHZuZ2xoN3RQa1JGOHRra2J5aDBuUmJPNjhMY3dMWHhPXC8rVkRscUNPTDVPWXMzSWhYMFNOMUtlbU1YY1NJUytRT3c5ZHZWMDh5OG9EUjByenJaQT09IiwibWFjIjoiMDhkNDY0ZDNmMWNlNzY5YzM2NTQ1MzkyNjJkMTZlNDE3OTBlZjBhYmZmM2Y0NDg4ZTMxYTg5ZWY2Y2RiNThlYyJ9
eyJpdiI6IlgxTFZpb3NjOTEzZ2NCaTJhdjVTUVE9PSIsInZhbHVlIjoiRklEQlN6N1Y1aytmV0ZqQmc0R3BCbFBnSitpU3ZRRGZ3SVBDeUxVOVVnNSt1K0NTYmVsNWZkVUNGeFNYOVwvbkROVkVwVmhtRWo0b2ErbVN5dCtZeWtmbnBCKzJPMCtoQWFnNHR4dVlNYlNtR1Q4QjhYVU9tVEpvSjZtQ3EzVzBvWGZZRXdSUWwxS3prYXFzb010bHRJM2tPd1I3TllCY0hhMGRYOWJGRkxOTXkrVHoyejhJNjlYMHZ1Y2RsOWt5TUE3VkcyZTg1Y1wvK3dLRUc2QzZnclRQZWYrVjN1QVEwTnU3WWdNeitPNng4VncxM2NJWWJlKzNzbEdpTzNwN3l6NU00ZFluTTNHN0RVXC93Njd3VzNXcE1ZdXV4YkE2dDluWmRpcGEyRm84TFJWWVBuNzNoRzJzamhNYkFQS0VLdVFiaXJVYUtCZzZcL0hma1YwMVNmeGk3ZFwvbVlocFB3XC9UY2szek51Y0NpeTFhbFwvYmJYTUErYlByODlTNGd3MnA0RSIsIm1hYyI6ImM0MDg1MTdiMGJiODEzNzMzMDQwYmRkYjc2YzM3MmM5Y2MxNTU3NTMzNDcyMzE5Y2Y1NTIwYjllMjE2YmE5M2YifQ==

Ngay lập tức, đám đông bên dưới phát ra tiếng hò hét chấn động.

Ads
';
Advertisement
x