“Cuộc chiến ngày hôm nay, tôi đã mong chờ rất lâu rồi”
Giọng nói của Hàn Vĩnh Tường bình tĩnh, giống như không có ý động thủ ngay, ngược lại bắt đầu nói chuyện với Cửu Thiên.
Ở xung quanh, sau khi Ám Nguyên thánh nữ dứt lời, gần như tất cả mọi người đều bắt đầu chiến đấu.
Tiếng nổ của canh kình, nguyên khí không dứt bên tai.
Nhưng Cửu Thiên và Hàn Vĩnh Tường lại không quay đầu nhìn dù chỉ một cái.
Cửu Thiên cười nói: “Tôi thật sự rất muốn hỏi anh một câu. Anh làm sao tu luyện lại được?”
Hàn Vĩnh Tường nói: “Kỳ ngộ. Có thể là ông trời còn có nhiệm vụ giao cho tôi. Cũng có thể là do tôi sớm nên có một kiếp này. Vậy nên sau khi tôi rời khỏi đô thành, tôi bèn chuẩn bị bắt đầu du ngoạn thiên hạ. Nhưng vì tôi là một phế nhân. Tôi đi không được thuận lợi, tôi bị lưu manh quèn cướp hết sạch, tôi bị một đám sơn tặc bắt đi làm việc nặng, suýt nữa chết trên núi hoang đó. Sau đó, tôi lại vì phản kháng, bị sơn tặc đánh gãy hai chân, ném vào trong một hang rắn chờ chết.
Cửu Thiên yên lặng nghe Hàn Vĩnh Tường kể câu chuyện của mình, dường như quên mất bây giờ hai người đang tỉ thí.
Ở bên dưới, mọi người đều thấy hai người không có ra tay, ngược lại nói chuyện phiếm thì lớn to lên.
“Làm cái gì vậy? Đánh mau đi!”
“Hai người là tới nói chuyện à?”
Nhưng tai của Cửu Thiên trực tiếp tự động chặn những âm thanh linh tinh này, nhìn Hàn Vĩnh Tường nói: “Sau đó thì sao? Anh ở trong hang rắn có được kỳ ngộ ư?”
Hàn Vĩnh Tường mỉm cười, nói: “Không, trong hang rắn không có. Điều tôi có thể làm là cắn chết tất cả con rắn muốn cắn chết tôi. Rất rõ ràng, những con súc sinh này vẫn không bằng tôi”
Hàn Vĩnh Tường nói rất nhẹ nhàng nhưng Cửu Thiên có thể tưởng tượng được sự nguy hiểm trong đó.
Sau đó, Hàn Vĩnh Tường nói tiếp: “Lúc đó cơ thể của tôi bị rắn cắn rớt hết một nửa. Độc tố tích tụ ở trong cơ thể của tôi, máu tôi chảy ra đều là màu đen mang mùi thối rữa.
Nhưng tôi không có chết, hoặc nói tôi chống đỡ không để mình chết. Bởi vì tôi còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, cho dù tôi chỉ là một phế nhân, tôi cũng không muốn chết. Sau đó kỳ tích đã xảy ra, một ông lão đã cứu tôi. Ông ấy nhìn dáng vẻ của tôi, chỉ hỏi tôi một câu. Cậu còn muốn sống không? Tôi trả lời, có”
Khua trường kiếm, kiếm của Hàn Vĩnh Tường bắt đầu phát ra tiếng rồng gầm khe khẽ.
Cửu Thiên cũng dựng trọng kiếm Vô Phong ở trước người, nói: "Sau đó thì sao?”
Hàn Vĩnh Tường nói: “Sau đó thì ông ấy ném cho tôi một viên đan dược. Tôi cũng không biết đan dược đó là gì. Nhưng rất khó ăn, tin tôi, đó là thứ khó ăn nhất mà đời này tôi từng ăn. Có điều dược lực rất mạnh, tôi lần nữa khôi phục cơ thể, ngay cả đan điền cũng khôi phục theo. Không chỉ như vậy, tôi còn có một lần thay da đổi thịt, cảm ứng của tôi, ngộ tính của tôi, nhục thân của tôi đều tăng vọt vào lúc đó. Sau đó tôi bèn bắt đầu tu luyện lại, tôi bắt đầu luyện thân từ cấp thấp nhất, từng bước tu luyện tới nay, tôi đã đánh bại Thiên Vĩnh Phúc trước kia từng phế tôi, cậu biết thanh kiếm này chứ?”
Cửu Thiên nhìn kiếm của Hàn Vĩnh Tường, nói: “Quả thật là biết. Kiếm Long Ngâm của Thiên gia!”
Hàn Vĩnh Tường nhoẻn miệng cười nói: "Không sai. Tôi đã cướp nó, Thiên gia cũng không thể làm gì được tôi. Tôi trải qua đau khổ trên thế gian, bây giờ, tôi đã trùng sinh. Tôi giống cậu, đều là người đi ra từ trong tro tàn, loại người như chúng ta, đã định sẵn đời này sẽ không tầm thường”
Cửu Thiên khẽ cười nói: “Chúng ta là một loại người ư?”
Trường kiếm của Hàn Vĩnh Tường chỉ vào mặt của Cửu Thiên, canh kình trên người bỗng bốc lên, nói: “Không sai. Tôi từng tới Đông Hoa Châu, tôi đã nghe nói sự tích của cậu. Tôi cuối cùng cũng biết sự mạnh mẽ của cậu từ đâu mà ra, bởi vì cậu cũng là yêu nghiệt sống sót từ trong chỗ chết.
Đột nhiên, các khán giả đang quan sát những người khác chiến đấu, tất cả đổ dồn ánh mắt qua.
“Khí thế thật mạnh!”
“Đây... đây là lực lượng đại đạo!”
Trong đám đông vẫn có cao nhân nhìn một cái thì nhận ra lực lượng phóng thích từ trên người Hàn Vĩnh Tường.
Lúc này ngay cả tam thánh cũng nhìn về phía Hàn Vĩnh Tường.
“Hướng về phía trước, tấm lòng sắt son, sắc bén như kiếm, phá quân chi đạo!”
Hỗn Độn Võ Thánh một hơi phá lực lượng đại đạo mà Hàn Vĩnh Tường sở hữu.
Hoàn Vũ Thiên Thánh gật đầu nói: “Đạo không tồi, người không tệ, trái tim võ giả không tồi”
Bát Phương Tiền Thánh xoa cằm, mỉm cười gật đầu.
Trong đám đông, vô số người bắt đầu sửng sốt thốt lên.
Cho dù là những Tôn Giả đó, những Võ Tôn đó, cũng không thể tin một võ giả Thiên Cương vậy mà ngưng tụ ra lực lượng đại đạo, hơn nữa còn có thể dùng kèm với canh kinh.
Đám người Khổng Lâm, Cừu Loạn đang giao chiến đều lén nhìn sang Hàn Vĩnh Tường với ánh mắt kinh ngạc.
Lúc này, tên của Hàn Vĩnh Tường được vô số người ghi nhớ vào đầu.
Cửu Thiên cảm nhận được thiên địa đại đạo sôi sục trên người Hàn Vĩnh Tường, chỉ cảm thấy nhiệt huyết của mình cũng bị đốt cháy.
Trên trọng kiếm Vô Phong, ánh sáng đạo vực sáng lên, Cửu Thiên đanh giọng nói: “Tới đi, Hàn Vĩnh Tường. Để tôi xem, sự tiến bộ của anh trong hai năm nay.
Vừa dứt lời, Cửu Thiên giơ trọng kiếm Vô Phong lên, Hàn Vĩnh Tường cùng lúc cũng giơ cao trường kiếm của mình lên.
Hai người nhìn chằm chằm vào mắt của đối phương. Sau đó, cách không xuất kiếm!
“Sinh Tử Luân Chuyển Kình, Ngũ Chuyển, U Minh Sát!”
“Phá Sát Thiên Quân!”
Ầm!
Kiếm khí của hai người va chạm vào nhau, ngay lập tức bức màn ánh sáng bảo vệ của hòn đảo nổi bắt đầu rung lắc kịch liệt, bức màn ánh sáng điên cuồng lập lòe, giống như suýt chút nữa không kháng được lực lượng của hai người.
Keng!
Tiếng nổ còn chưa kết thúc, mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Cửu Thiên và Hàn Vĩnh Tường bèn va chạm vào nhau.
Hòn đảo nổi dưới chân bắt đầu nổ điên cuồng, đá vụn còn chưa bắn ra thì trực tiếp hóa thành bột phấn.
Keng! Keng! Keng! Keng!
Một chuỗi âm thanh trường kiếm va chạm vang vọng tầng mây. Trong nháy mắt Cửu Thiên và Hàn Vĩnh Tường đã chém mấy chục kiếm!
“Xích Viêm!”
“Phá Diệt!”
Tay trái Cửu Thiên bỗng một quyền đánh trúng lồng ngực của Hàn Vĩnh Tường.
Hàn Vĩnh Tường vậy mà không tránh né, lật tay cũng đánh một quyền vào tim của Cửu Thiên.
Quyền kình khiến hai người bay ngược ra cùng lúc, bàn chân của Cửu Thiên giẫm mạnh trên không, cưỡng chế dừng bước, trước ngực lõm xuống một khoảng.
Hàn Vĩnh Tường lại trực tiếp đụng vỡ bức màn ánh sáng bảo vệ của hòn đảo nổi, máu rỉ ra từ trong lỗ chân lông.
Trường kiếm cắm mạnh ở trên không, không gian trong suốt đó giống như bức tường, vậy mà bị hắn ta cắm vào một phiến hư không.
Hàn Vĩnh Tường dừng cơ thể.
“Trọng kiếm khí thật mạnh!”
“Lực lượng của đạo không tệ!”
Hai người đanh giọng nói. Trên mặt còn nở nụ cười tươi.
Bọn họ nói chuyện giống như anh em cọ xát, nhưng ra tay thật sự vô cùng tàn độc.
Trong nháy mắt hai người lại va chạm với nhau, lúc này, hư không bắt đầu sụp đổ, hơn nữa còn lan ra xung quanh.
Không có phòng ngự, không có chống đỡ, lúc này hai người bắt đầu điên cuồng công kích, chém trúng từng kiếm, đấm trúng từng quyền.
Tiếng xương gãy vang lên giòn tan, máu cũng như không cần tiền rơi từ trên trời xuống.
Vũ Hoàng Yến lắc đầu nói: “Đàn ông, thật sự không hiểu nổi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất