Ánh sáng thu liễm, âm thanh ầm ầm kéo dài một lúc mới từ từ bình ổn lại.
Khói bụi tản đi, bóng dáng của Cửu Thiên lại xuất hiện ở trong mắt mọi người.
Bóng dáng của Tinh Khôi đã biến mất không thấy đâu nhưng cũng không ai phát ra tiếng sửng sốt.
Gần như tất cả mọi người đều cho rằng Tinh Khôi là tự mình tự bạo.
Nếu đã là tự bạo, không còn lại gì cả cũng là điều bình thường.
Nhưng vẫn có cao thủ có thể nhìn ra một chút không đúng. Bởi vì tự bạo của Tinh Khôi thật sự là uy thế có hơi nhỏ.
Hơn nữa trước khi tự bạo thì bị Cửu Thiên dùng đạo vực mạnh mẽ áp chế chặt.
Còn về uy thế của tự bạo này, thậm chí không có xuyên thủng trận pháp của hòn đảo nổi.
Người có thể nhìn ra điểm này, thực lực về cơ bản đều từ Võ Tôn trở lên. Thậm chí cường giả đỉnh phong thật sự như tam thánh hoàn toàn có thể nhìn rõ động tác thu một nửa thi thể đó đi của Cửu Thiên.
Nhưng điều này đối với bọn họ mà nói, thật sự không tính là chuyện gì. Bọn họ cũng lười nói.
Trên người Cửu Thiên có chuyện khiến bọn họ chú ý hơn.
Đó chính là đạo vực của Cửu Thiên, rõ ràng khác như vậy, lại mạnh mẽ như thế.
Với mắt nhìn của tam thánh thì thấy, trình độ thực chất của đạo vực của Cửu Thiên thật sự hơn võ tôn bình thường không biết bao nhiêu lần.
Đạo vực cấp độ này, cho dù là trong số tôn giả, võ tôn cũng mạnh số một số hai.
Sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở trên người một võ giả Thiên Canh chưa bước vào Tôn Cảnh
Với kinh nghiệm và trải nghiệm mấy trăm năm của tam thánh đều không nhìn ra chuyện này rốt cuộc là sao.
Hơn nữa, trong đạo vực của Cửu Thiên vậy mà không ẩn chứa bất cứ đại đạo tiểu đạo nào. Điều này cũng khiến bọn họ suy nghĩ mãi mà không hiểu.
Bình thường mà nói, sự ngưng kết của đạo vực chính là sự mở rộng của lực lượng của đạo.
Trước tiên nhập đạo, sau đó ngưng vực. Biết đạo gì, ngưng vực đó, đây mới là đúng.
Sao lại xuất hiện, đạo vực ngưng ra không chứa đạo nào.
Tam thánh đều nhíu chặt mày, ánh mắt bọn họ nhìn Cửu Thiên đều mang theo vài phần khó hiểu.
Bát Phương Tiền Thánh lên tiếng trước: “Trên người tên này có bí mật!”
Hỗn Độn Võ Thánh nói: “Nhìn không hiểu, lần đầu tiên thấy chuyện kỳ lạ như này”
Hoàn Vũ Thiên Thánh nói: “Loại người này, hoặc là luyện tới tẩu hỏa nhập ma, hoặc là tông sư một phái!”
Lời của Hoàn Vũ Thiên Thánh khiến Hỗn Độn Võ Thánh và Bát Phương Tiền Thánh như có suy tư.
Sau đó, Bát Phương Tiền Thánh nói: “Bây giờ tôi thật sự cũng có ý nghĩ nhận Dạ Ảnh này làm đồ đệ rồi.
Trên hòn đảo nổi.
Khí tức của Cửu Thiên từ từ thu liễm lại, ánh mắt quét qua xung quanh.
Chiến thắng lọt vào vòng sau là điều không cần nghi ngờ, nửa thi thể của Tinh Khôi trong tay, Cửu Thiên cũng khẽ thở phào.
Có nửa thi thể này, hắn ít nhất có thể xem trên người Tinh Khôi xảy ra chuyện gì.
Rốt cuộc là lực lượng gì mới khiến Tinh Uyên mà hắn biết biến thành Tinh Khôi hiện nay.
Cửu Thiên cảm thấy đây có thể là một vấn đề rất quan trọng.
Đám đông bên dưới bắt đầu lớn giọng hét lên với Cửu Thiên.
Hai chữ Dạ Ảnh vang vọng tầng mây.
Một đám khán giả vốn đánh giá cao Cửu Thiên, bây giờ nhìn thấy Cửu Thiên ngay cả đạo vực cũng phóng thích ra thì mặt mày đỏ bừng vì kích động, hét cật lực.
Bản thân Cửu Thiên cũng không biết, hắn ở trong mắt người trong thiên hạ đã trở thành đối tượng tranh nhau quỳ lễ.
Bao nhiêu người trẻ tuổi coi Cửu Thiên là thần tượng.
Có bao nhiêu người vì bắt chước Cửu Thiên, đều đeo trọng kiếm nặng trên lưng.
Loại chuyện này, từng xảy ra ở nước Võ Đỉnh, bây giờ lại tái diễn ở nước Kình Thiên.
Có thể dự đoán, đợi sau khi cuộc thi đấu vạn phương chư quốc kết thúc, cả thiên hạ đều sẽ lưu truyền tên của hắn.
Chỉ là điều Cửu Thiên rất lo lắng là tới lúc đó, thiên hạ sẽ như nào.
“Dạ Ảnh thắng!”
Một tiếng hô to, vang vọng cả thành Kình Thiên.
Mười hai trận tỉ thí, Cửu Thiên kết thúc chiến đấu đầu tiên, hơn nữa biểu hiện của hắn cũng dành được tiếng vỗ tay của vô số người.
Cửu Thiên từ từ bay xuống, quay lại bên cạnh đám người Nam Cung Lệ.
Cửu Thiên trước tiên gật đầu với Thập Tam. Thập Tam lập tức rút binh khí ra, đuổi đám đông muốn tràn lên ở xung quanh đi.
Nếu có ai không lùi, trực tiếp cho một kiếm.
Tuy không phải là chém vào chỗ hiểm, nhưng cũng có thể dọa người khác lùi lại. Điểm này, Thập Tam biểu hiện tốt hơn khi ở đô thành nước Võ Đỉnh vào năm đó. Ít nhất biết khi nào nên dừng tay.
Tới mức còn có người muốn nói chuyện tình cảm với Thập Tam cũng chịu ánh mắt u tối của Thập Tam.
Đám đông ở xung quanh đều tản ra, Nam Cung Lệ mỉm cười nhìn Cửu Thiên, nói: “Lại thắng một trận. Đường chủ, anh định cứ thắng như này à?”
Cửu Thiên nói: “Nếu có thể, đương nhiên muốn cứ thắng tiếp. Bởi vì chỉ khi tôi tiếp tục thắng, thiên hạ mới có thời gian nhiều hơn!”
Nói xong, Cửu Thiên liếc nhìn về một bức tượng cao vút ở đằng xa.
Mà trên bức tượng, Phong Thiên công tử đang cười rạng rỡ, khế vỗ tay với Cửu Thiên.
Nam Cung Lệ biết câu này của Cửu Thiên có ý gì. Hắn ta biết chuyện Phong Thiên và Cửu Thiên cá cược.
Chỉ cần Cửu Thiên chưa quyết thắng thua với Tô Mạn, vậy thì Phong Thiên công tử sẽ tiếp tục quan sát. Mà theo Cửu Thiên thấy, chỉ cần Phong Thiên công tử tiếp tục xem tỉ thí thì những người khác trong nước Kình Thiên cũng còn thời gian.
Vũ Hoàng Yến đứng ở bên cạnh, có chút không hiểu mà hỏi: “Hai người đang nói cái gì?”
Cửu Thiên lắc đầu nói: “Sau này cô sẽ biết. Bây giờ, tôi thật sự không thể nói cho cô được.
Vũ Hoàng Yến nhíu mày nói: “Nam Cung Lệ có thể biết, tôi không thể? Anh là thiên vị, là vì tôi là phụ nữ ư?”
Cửu Thiên đã trầm mặc, không nói chuyện.
Nói nhiều sẽ càng sai nhiều, không nói thì hơn. Vũ Hoàng Yến càng thêm nghi hoặc nhưng cũng quả thật không làm được gì.
Trên hòn đảo nổi, chiến đấu của những người khác vẫn đang tiếp tục.
Ánh mắt của Cửu Thiên dừng trên người Linh Bối.
Lúc này, Linh Bối đang chiến đấu với Liễu Chỉ.
Lần này Linh Bối không dùng tiên âm nữa. Không phải cô không muốn dùng, mà là Liễu Chỉ trực tiếp dùng đạo vực áp chế cô. Căn bản không cho Linh Bối có cơ hội thổi sáo.
Đạo vực màu xanh lá giống như sóng xanh dập dờn, xung kích vào tầng kim quang lóe sáng trên người Linh Bối.
Lực lượng của đạo như thủy triều dâng lên, lại như đại dương gầm thét.
Khiến Linh Bối mặt mày nghiêm trọng, cả người run rẩy, cô đang cắn răng kiên trì.
“Nhận thua đi! Linh Bối, cô không phải đối thủ của tôi. Hiếm thấy có cô gái giống tôi thắng tới tận bây giờ, tôi cũng không muốn làm cô bị thương.
Liễu Chỉ của hôm nay dường như ôn hòa hơn rất nhiều so với lần trước khi đối phó Hàn Liên.
Cô ta không vội trực tiếp đánh ngã Linh Bối, ngược lại đang khuyên Linh Bối nhận thua!
Linh Bối nghiến răng nói: “Tôi còn chưa thua, tiếp một chiêu của tôi!
Nói xong, trong mắt Linh Bối bỗng tỏa ra một vùng kim quang.
Tóc bay bay, một quang ảnh phượng hoàng phóng ra từ trên người cô.
Ngay sau đó, trên người Linh Bối có thêm một bộ quần áo!
Nghê Thường phượng y!
Khoảnh khắc bộ đồ xuất hiện, cả người Linh Bối như trở nên vô cùng cao quý, thánh khiết, xinh đẹp vô cùng!
Vẻ mặt nghiêm túc, kim quang tỏa sáng.
Lúc này, Linh Bối vậy mà mượn lực lượng của mình, đẩy đạo vực của Liễu Chỉ ra vài thước.
Cửu Thiên nhìn thấy bộ đồ này, trên mặt nở nụ cười tươi.
Những người khác nhìn thấy bộ đồ này thì kinh ngạc cảm thán không ngớt.
“Tiên nữ! Không đúng, đây mới là thánh nữ!”
“Quá đẹp, thật sự quá đẹp!”
Bất luận nam nữ, bất luận già trẻ.
Lúc này đều bị chấn nhiếp trước vẻ đẹp của Linh Bối.
“Thủ
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất