Xung quanh yên lặng như tờ, tất cả huyên náo dường như đã hoàn toàn yên ắng vào lúc này. 

Giả Minh vừa nói xong, vô số người đều nghẹn họng nhìn trân trối. 

Trạng thái này kéo dài mấy hơi thở, sau đó một loạt tiếng kêu kinh ngạc vang lên. 

"Cửu Thiên! Là Cửu Thiên, người đứng nhất trong tuyển tập kia sao?" 

"Hóa ra hắn thật sự đến đây, tôi nghe nói Cửu Thiên là một người khí võ song tu trong truyền thuyết!" 

"A, cường giả thần bí ẩn giấu đến bây giờ, thật lợi hại!" 

"Thứ mà hắn vừa mới dùng chính là pháp quyết thật sự. Khí võ song tu! Truyền thuyết là có thật!" 

Liên tục có những tiếng kêu sợ hãi, những cuộc thảo luận không ngừng vang lên. 

Lời nói của Giả Minh giống như một trận nước sôi dội vào trên người mọi người, khiến đám đông sôi trào. 

Giả Minh cười toe toét, thậm chí còn nhẹ nhàng vẫy tay chào đám đông bên dưới, tỏ ra rất đắc ý. 

Trên bầu trời, tam đại thánh giả với ánh mắt sáng quắc. 

Bát Phương Tiền Thánh nói: "Cửu Thiên? Chính là tiểu tử khiến Bất Diệt tiểu tử và ma tu trong thiên hạ tìm kiếm ư? Hắn ta lại dám đến đây à!" 

Hoàn Vũ thiên thánh nói: "Nếu tiểu tử này thật sự có khí võ song tu thì chúng ta không nên giữ hắn lại" 

Hỗn Độn võ thánh nói: "Đương nhiên. Nhưng trước khi giết hắn, chúng ta vẫn cần lấy được bí mật khí võ song tu của hắn. 

Bát Phương Tiền Thánh nói: "Đây cũng là điều đương nhiên!" 

Một bên khác, Phong Thiên công tử vỗ tay cười nói. 

"Cửu Thiên! Cửu Thiên lại dám xuất hiện!" 

"Cái gì kêu là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được lại chẳng tốn công. Rất thú vị, các ngươi biết nên làm thế nào đi!" 

Phía sau, các vị trưởng lão ma tu đồng thanh nói: "Vâng!" 

Phong Thiên công tử đột nhiên nghĩ tới điều gì, giơ tay nói: "Chờ một chút, không nên gấp gáp bắt hắn. Ta còn muốn xem cuộc tỷ thí kế tiếp của hắn. Các người chỉ cần trông chừng hẳn là được. Nếu như ai dám để hắn chạy trốn thì ta sẽ ném kẻ đó vào hư không, để kẻ đó bị thú hoang ăn thịt!" 

Các vị trưởng lão xác nhận một lần nữa, bọn họ nhìn Giả Minh từ xa, tựa như đang nhìn một người chết vậy. 

Nhưng Giả Minh lại đang dương dương tự đắc, có vẻ rất đắc ý khi nói ra hai chữ “Cửu Thiên” này. 

Cỏ vẻ như đây thật sự là tên của hắn ta. 

Trong đám đông, Tố Thu trưởng lão lắc đầu nói: "Tiểu tử đáng thương" 

Sư phụ Ngô Tân cũng lắc đầu nói: "Thật là một tiểu tử ngu xuẩn" 

Hàn Liên sư huynh ôm bụng cười, cười đến chảy ra nước mắt, giống như ngay sau đó sẽ lập tức nhắm mắt xuôi tay. 

"Ôi, vui chết đi được. Thật sự là loại người gì cũng có!" 

Đại sư huynh, Sở Chính sư huynh, Sở Trực sư huynh cũng vười vô cùng vui vẻ. 

Bọn họ nhìn Giả Minh đứng trên đảo nổi với ánh mắt thương hại. 

Giả mạo ai không giả, lại đi giả mạo Cửu Thiên! 

Đây thật là tự là tự tạo nghiệt không thể sống mà! 

Cửu Thiên cũng không biết nên nói gì cho phải. Chính hắn cũng không không dám dùng tên thật nhưng lại có người dám mạo danh mình. 

Rốt cuộc người này có gan đến mức nào, không sợ chết đến mức nào? 

Cửu Thiên thật sự muốn đi lên nhắc nhở hắn ta, huynh đệ, anh đúng là đang tự tìm cái chết đấy! 

Nhưng hắn còn cách nào khác đâu, chỉ có thể dùng ánh mắt khác thường nhìn Giả Minh. 

Linh Bối lắc đầu thở dài. 

Nam Cung Lệ cùng Vũ Hoàng Yến nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt nhau. 

Nam Cung Lệ chỉ vào Giả Minh phía trên và nói: "Người này, có bệnh sao?" 

Vũ Hoàng Yến liếc nhìn Cửu Thiên đứng cách đó không xa, nói: "Không biết người này có phải có bệnh hay không. Nhưng đối với tôi mà nói, đây là một cơ hội hoàn mỹ" 

Vừa nói, nụ cười để lộ lúm đồng tiền của Vũ Hoàng Yến ngày càng sâu. Ngay cả khăn che mặt cũng không thể che giấu nụ cười nồng đậm của cô ta. 

Nam Cung Lệ không hiểu hỏi: "Cơ hội gì? Cô đang nói gì?" 

Vũ Hoàng Yến nói: "Không có gì. Nếu các người không muốn chia sẻ bí mật với tôi thì tôi cũng không muốn nhiều lời với các người. Nhưng tôi rộng lượng hơn các người, chờ tôi xử lý xong chuyện thì các người cũng sẽ được lợi." 

Nam Cung Lê cau mày nhìn Vũ Hoàng Yến, giờ phút này, Vũ Hoàng Yến trực tiếp xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong đám đông. 

Trên hòn đảo nổi, Giả Minh cũng không biết bởi vì một câu nói này mà đã rước bao nhiêu phiền phức lớn đến cho bản thân. 

Hắn ta vẫn còn chìm đắm trong sự sùng bái của mọi người dành cho mình, cảm thấy vô cùng tự hào về cách làm “thông minh” này của mình. 

Hắn ta xuất thân ở một đất nước nhỏ, dựa vào vô số cơ duyên xảo hợp mới có được thực lực hiện nay. 

Thật ra khi còn sống ở một tiểu quốc, dựa vào thực lực của mình, hắn ta đã nhận được sự tôn trọng xứng đáng. 

Nhưng từ khi đến nước Kình Thiên, hắn ta phát hiện chút thực lực này thật ra chẳng là gì cả. 

Mặc dù hắn ta cũng có thể lọt vào top 100, thậm chí là top 25. Nhưng hắn ta biết, mình sẽ rất khó tiến thêm một bước, danh tiếng căn bản cũng không bằng người khác. Hơn nữa bởi vì hắn ta xuất thân từ nước nhỏ, không có thể lực để dựa vào, càng khiến hắn ta cảm thấy so với những cao thủ của cửu đại cường quốc, thậm chí là đám người Dạ Ảnh, Tô Mạn thì chính mình cũng chỉ ngang hàng với một người thấp kém mà thôi. 

Đối với một người có tâm cao khí ngạo, quen được người khác sùng bái và luôn đứng đầu như hắn ta mà nói thì đây chính là điều không thể chấp nhận được. 

Cho nên hắn ta nghĩ tới phương pháp này, giả mạo Cửu Thiên để nhận được sự tôn kính của thiên hạ. 

Đương nhiên, sở dĩ hắn ta có thể nghĩ ra phương pháp này cũng là đột nhiên có linh cảm mà thôi. 

Trước khi đến nước Kình Thiên, hắn ta thậm chí còn chưa từng nghe đến cái tên Cửu Thiên này. 

Chỉ là vừa nhìn thấy quyển tuyển tập do Bát Phương Tiền Trang bày bán thì hắn ta đột nhiên nghĩ đến phương pháp này. 

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là hắn ta có điều kiện để mạo danh của Cửu Thiên. 

Đó chính là hắn ta sở hữu một thứ đặc biệt, có thể khiến hắn ta phóng xuất ra một ít pháp quyết. Chỉ cần hắn ta âm thầm làm thì tin rằng trong thiên hạ này sẽ không có ai có thể nhận ra thủ đoạn của hắn ta. Bởi vì đây là bảo vật cho thánh giả để lại, hay có thể gọi đó là thánh khí. 

Với điều này, hắn ta thật sự có thể đóng giả Cửu Thiên có khí võ song tu. 

Về phần tại sao phải giả mạo, lý do cũng rất đơn giản. Danh tiếng của Cửu Thiên đủ lớn. Về điểm này, ngay cả Bát Phương Tiền Trang cũng xếp hắn đứng nhất. 

Trải qua rất nhiều lần hỏi thăm, Cửu Thiên vẫn là người mà thánh giả đã điểm danh muốn tìm. Người quan trọng như vậy còn chưa xuất hiện ở nước Kình Thiên, đây không phải là cơ hội hoàn hảo cho hắn ta sao? Thậm chí Giả Minh hoài nghi, chỉ cần hắn ta nói mình là Cửu Thiên, tam đại thánh giả cũng sẽ nhìn mình với con mắt khác, nói không chừng sẽ thu hắn ta làm đệ tử. Nghĩ đến đây, hắn ta càng quyết tâm phải mạo danh thân phận này. 

Mà bây giờ, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía tam thánh trên bầu trời, tình huống dường như giống hệt như hắn ta tưởng tượng. 

Lúc này, tam đại thánh giả cũng đều ngưng mắt nhìn chằm chằm hắn ta. 

Bàn tay hơi lùi về phía sau, tay chống lên hông, trên mặt Giả Minh tràn đầy tươi cười, hắn ta cảm thấy ván cược này mình thật sự đã đánh cược đúng đắn. 

Thế đạo này, không phải là kẻ dũng cảm sẽ no chết còn người nhát gan sẽ bị chết đói sao? 

Ở rìa hòn đảo thứ mười, Cừu Nhung chậm rãi đứng dậy, hắn thật sự bị một chiêu này của Giả Minh làm cho choáng váng. 

Khí võ song tu quả thực đáng sợ đến cỡ nào! 

Mí mắt của Cừu Nhung đều bắt đầu giật giật, giờ khắc này, hắn ta không còn chút hy vọng chiến thắng nào. 

Nâng lên tay, Cừu Nhung cắn chặt răng. 

Không được, hắn ta là người của nước Long Võ, cho dù biết mình sẽ thua thì hắn ta cũng muốn chiến đấu đến giây phút cuối cùng. 

eyJpdiI6Iml2STRVaTU4cDBXSWNDMlNLZTFxTUE9PSIsInZhbHVlIjoiVk5CeUVyVlwvNU5IbjMxWDlIRUY0Ym81ZkdiNnpQVnJ4VitoMWhRT3UzalwvdzFIalRDN0ozbHVXR0RMRVdzbGcraDdudnZCTmgwa25UT1JHRnk3OXA2QzREbHZ3N0NoZ2xCU2tHTGFDMExvUzRkMndRTERpczg3WCtaY0dDRlUyVmhLTmxteUtvaXFOZVF0VloybmlXOGhxdEVNV1p2MU15UlRmQUFXdzVVdGR0emlrU0xOeldSQjViY1NCcWpUajNZbmppbkJOanJIOWRRdmU2NDNsU3lYOCtuRUMyditlNG5lNkwyWGdvdFdQeWtET3VIXC90Um9PVGdCNUhaVks1M1hMbHA0WTIxWEJVZll5U25OUWhUUGJDSDZQbkx3NThqV2pMZzNPXC9hb0xjPSIsIm1hYyI6IjE1YjU0ZDRjODU2MTNhNjRlODk5ZTNkMWRjYTQ4MzQ1MTg1YjkyYjgzOTU2Zjg1ZGMzZTMxYzIyZmRkMGQyY2YifQ==
eyJpdiI6IlNST1dvekFJRGg4SFFObEsyQ2RLRVE9PSIsInZhbHVlIjoiVnRhdFhNNStlTTRvTWpjV2Jaa0hrVXpOazhGWkVMODhlMnFBek1saGNTVmlTV1h6VEdNYlU0Tm8rejdVRnJJZDRSU1ZqUjVhSTJtS0d6SFhBTmY0UDE1Z2NSc015Z24xVG9LekhiTk1BbHpyT0JNYW43eXZMSXB0cUVoYTlxVE1cL3F4RlduV25WRWZqNlV5RXh3S0I0MmNCcFpSMjQwbjBLUFwvSnNcLzkyUWtDTzYwaEVBaE9sVmJiRUhvWWtYOHM1OFBveWhoUDY0bytaY0xRb21sWlVVSU13dkZhck1CVVdONUJaSkNsR1o3SXFhK0NtUmljdkM4SmFhclpldTdmUSIsIm1hYyI6ImE3MTIxZGQ0ZmE4YzkwYmFjNmM3ZTQ4ZDQwYTY2OWYzNjkzNmNhNDllM2RiMmEzZTk2NTNiMzY5N2YzYTc2ZjYifQ==

Nhìn thấy cảnh này, Giả Minh cũng giơ kiếm lên, chỉ là tay trái đã âm thầm ấn vào eo mình một cái.

Ads
';
Advertisement
x