Cửu Thiên lãnh đạm nhìn về phía Tô Mạn, thần sắc mang theo vài phần khinh miệt.
Đối với những lời khiêu khích như của Tô Mạn, Cửu Thiên cũng đã nghe quá nhiều, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có ai thật sự có thể giết được hắn.
Lần này, Cửu Thiên tin cũng sẽ như vậy.
Năm đó, đối mặt nhiều cường giả như vậy của nước Đan Thánh còn nguy hiểm hơn nhiều so với việc đối mặt với một Tô Mạn. Cửu Thiên cũng chưa bao giờ sợ hãi.
Hiện tại, chỉ là một Tô Mạn mà nghĩ muốn dọa Cửu Thiên, quả thực là suy nghĩ quá mức hão huyền.
Đối với loại phụ nữ như vậy, Cửu Thiên chỉ mỉm cười khinh miệt nhìn cô ta, xem như một lời đáp lại.
Tô Mạn dường như cũng thấy được nụ cười tràn đầy khinh thường của Cửu Thiên, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
Cô ta không hù dọa được Cửu Thiên, ngược lại còn bị Cửu Thiên chọc cho tức giận.
Cửu Thiên căn bản lười liếc nhìn cô ta lần nữa, nhìn sang nơi khác.
Hàn Liên ở bên cạnh cười nói: "Sư đệ, đệ nhìn Tô Mạn kia đi, thật giống như bị đệ chọc giận vậy. Vốn dĩ trước đây cũng không phải đẹp như thiên tiên, bây giờ thoạt nhìn lại càng xấu xí hơn."
Hàn Liên sư huynh cố tình nói như vậy, khiến đám người xung quanh đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Nhưng ngoài dự đoán chính là không có mấy người phản bác Hàn Liên, cũng không có ai phụ họa.
Cửu Thiên đại khái có thể đoán được một ít nguyên nhân, tám phần là do Tô Mạn liên tục giết chết người của cửu đại cường quốc, khiến mọi người đều có chút sợ hãi cô ta, bọn họ căn bản không dám đưa ra đánh giá vô lý, sợ bị Tô Mạn nghe được thì sẽ gây phiền toái cho bản thân.
Không có ai giống như Hàn Liên dám lớn tiếng nói cô ta xấu xí, đúng là có một không hai.
Tô Mạn dường như nghe được lời nói của Hàn Liên, lập tức cũng nổi giận đùng đùng với Hàn Liên.
Sát khí trong mắt hiện rõ, không cần nói cũng biết.
Hàn Liên càng trực tiếp hơn so với Cửu Thiên. Hàn Liên sư huynh khinh thường bất kỳ ánh mắt khinh miệt nào, quả thực quá mất thân phận, rất không văn nhã.
Giơ hai ngón giữa về phía Tô Mạn. Đồng thời, Hàn Liên lớn tiếng nói: "Đến đây cắn tôi này, phụ nữ chết tiệt kia!"
Đây mới là dáng vẻ mà Hàn Liên sư huynh sẽ thể hiện.
Cửu Thiên lắc đầu, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía những cuộc tỷ thí khác.
So sánh với lời nói của Tô Mạn, Cửu Thiên càng để ý đến chuyển động kỳ lạ vừa rồi của chiếc nhẫn Cửu Tiêu hơn.
Điều này rất bất thường. Lần duy nhất Cửu Thiên cảm nhận được chiếc nhẫn Cửu Tiêu run rẩy là khi ở bên trong nước Đan Thánh, lúc nhìn thấy bài vị của Thần Tiêu võ thánh.
Có vẻ như chiếc nhẫn Cửu Tiêu cũng cảm thấy “kích động” như thể vừa gặp phải điều gì đó về Thần Tiêu võ thánh!
Nói cách khác, rất có thể, trên người của Tô Mạn có thứ gì đó của Thần Tiêu võ thánh.
Cửu Thiên không biết thứ kia sẽ là cái gì, cũng không biết tại sao Tô Mạn lại có thứ này.
Nhưng Cửu Thiên rất chắc chắn, khi chiến đấu cùng Tô Mạn, nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.
Trong đầu tràn ngập đủ loại suy nghĩ, Cửu Thiên chậm rãi rơi vào trầm tư.
Cuộc tỷ thí lại kéo dài mấy giờ, trận chiến diễn ra rất khốc liệt, các loại võ kỹ pháp quyết, ánh sáng tràn ngập bầu trời.
Chỉ từ góc độ của người xem mà nói, cuộc thi đấu vạn phương chư quốc chắc chắn là một sự kiện lớn, đặc biệt là đánh cho tới hiện tại, Thiên Canh cảnh cũng chẳng tính là gì cả.
Chỉ có người nắm giữ đạo vực thì mới là cường giả chân chính.
Khổng Lâm của nước Hoàn Vũ. Cừu Loạn của nước Long Võ, cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, thuận lợi giành được chiến thắng trong cuộc tỷ thí này.
Hai người này đều có vẻ thành thạo, hiển nhiên cũng chưa phát huy hoàn toàn thực lực.
Đối thủ của bọn họ cũng không hề yếu. Nhưng ở trước mặt hai người vẫn còn có chút non nớt. Cho tới khi cả hai đã đánh bại đối thủ mà không hề bị tổn hại gì, thành công bước vào vòng tiếp theo.
Ngay sau đó, Hoàng Phủ Tường của nước Vạn Tôn, Nhậm Ngữ của nước Đan Thánh cũng đánh bại đối thủ của mình.
Thực lực của Hoàng Phủ Tường cũng không cần phải nói.
Trong tuyển tập mà Cửu Thiên đọc được, người này đứng ở hạng tư, được gọi là Thần Bút Thư Sinh!
Công pháp của hắn ta rất quái dị, một bút rơi xuống là sát chiêu. Một chữ cũng trở thành trận pháp. Đây chắc chắn là một tôn giả Càn Khôn.
Mặc dù chưa từng mở đạo vực ra, nhưng một chiêu Ngũ Hành Ngưng Thú Huyết này của hắn ta thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Đó thật sự là thần bút rơi xuống, thú hoang xuất hiện.
Dưới ngòi bút của Hoàng Phủ Tường, mỗi một con thú hoang ngưng tụ đều sống động như thật, quả thực không khác gì với thú hoang thật.
Chỉ xét từ điểm này, hắn ta đã mạnh hơn rất nhiều so với các luyện khí sĩ khác.
Ngay cả Cửu Thiên cũng không thể so sánh với hắn ta ở phương diện này, pháp quyết của Hoàng Phủ Tường chỉ có thể dùng hai chữ vi diệu để hình dung.
Một người luyện khí sĩ khác, Nhậm Ngữ.
Lại tạo ra cảm giác đại khí hào hùng!
Hắn ta xuất thân trong nước Đan Thánh, có ưu thế ở phương diện pháp quyết mà những luyện khí sĩ khác không thể tưởng tượng được.
Ít nhất Cửu Thiên cũng chưa bao giờ nhìn thấy chiêu thức có thể phong ấn pháp quyết ngay lập tức, cũng chưa từng thấy qua luyện khí sĩ nào có thể giống như Nhậm Ngữ, giải phóng pháp quyết như thể không cần tiền vậy.
Chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi, Nhậm Ngữ đã thi triển hàng trăm pháp quyết.
Mỗi một cái đều không giống nhau, mỗi một loại đều rất cường đại.
Đối thủ của hắn ta không có cơ hội phản kháng, trực tiếp bị pháp quyết của Nhậm Ngữ áp đảo.
Mà bản thân của Nhậm Ngữ dường như không hề sử dụng chút sức lực nào. Mặt không đỏ, cũng không thở hổn hển, đánh cho đối thủ đến mức toàn thân đầy máu, không còn chỗ nào hoàn hảo, ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Hắn ta còn có thể tao nhã hành lễ với đám đông bên dưới.
Cho nên có không ít người đều đang ở đây khen ngợi.
"Đây mới là luyện khí sĩ cao quý!”
Ngay cả Cửu Thiên cũng cảm thấy mở rộng tầm mắt, Nhậm Ngữ ở phương diện kiểm soát nguyên khí, quả thực đã đạt tới đỉnh cao.
Cửu Thiên không biết hắn ta đã lĩnh ngộ được đạo gì. Nhưng có thể khẳng định là không nằm bên trong ngũ hành. Bởi vì Ngũ Hành chi lực của hắn ta quả thực rất cân bằng. Mỗi một pháp quyết đều hoàn mỹ, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa.
Điều này chỉ có thể cho thấy rằng hắn ta đang che giấu những công pháp lợi hại hơn.
Cửu Thiên không thể không nảy sinh thêm vài phần cảnh giác với hắn ta!
Còn có Tả Tử Sâm cùng Diệp Nam Thiên cũng thuận lợi thăng cấp.
Thực lực của Tả Tử Sâm quả thực không tệ, một tay đao pháp như hồn ma xuất hiện trên thế gian.
Vừa rút dao ra liền có tiếng quỷ khóc sói tru. Đối thủ của hắn ta miễn cưỡng lắm cũng chỉ ngăn chặn được mấy đao, nhưng cuối cùng vẫn bị chém xuống hòn đảo nổi.
Tả Tử Sâm cũng xem như hạ thủ lưu tình, không trực tiếp chém chết hắn ta.
Về phần Diệp Nam Thiên. Cửu Thiên thật sự không có chút đánh giá tốt nào.
Công pháp của người này không nhận ra có gì đặc biệt, tuy rằng võ kỹ không tồi nhưng cũng không có gì đặc biệt cường đại.
Nhưng hắn ta cũng rất dễ dàng chiến thắng, đối thủ của hắn ta không kém, nhưng lại thua rất khó coi.
Chỉ vì Diệp Nam Thiên dường như đã sớm biết đối phương muốn làm gì.
Nên sử dụng chiêu thức nào, điểm yếu là gì, khi nào đối phương kiệt sức và khi nào nên tránh né. Cứ như thể hắn ta đã sớm biết được điều đó vậy.
Sau một hồi chiến đấu, đối phương thậm chí còn chưa chạm được vào góc áo của hắn ta thì đã mơ màng bị đánh bại.
Khi Diệp Nam Thiên tươi cười hành lễ với đám đông bên dưới, không ít người vẫn còn như đang lọt vào trong sương mù.
"Không phải hai người này đang diễn trò đấy chứ?"
Rất nhiều người đều có suy nghĩ này trong đầu.
Chỉ có thể nói, Diệp Nam Thiên là một người không bình thường.
Ở hai hòn đảo nổi cuối cùng, kết quả cũng rất nhanh xuất hiện.
Trên hòn đảo thứ bảy, hai người đàn ông chiến đấu đến cùng, cả hai đều bị đánh trọng thương. Bọn họ liều mạng chiến đấu, đánh cũng rất mạnh, nhưng kết quả đều vẫn như nhau, chỉ có thể giống như Liễu Chỉ và Linh Bối, cùng bị loại bỏ.
Trên đảo thứ chín, còn có một người đeo mặt nạ khác tên là Thân Hỏa Hoàng cũng thuận lợi thăng cấp.
Võ kỹ của người này rất tốt, một tay kiếm pháp không tồi.
Chẳng qua, Cửu Thiên liếc nhìn vài lần đã đột nhiên bật cười.
Phong Tuấn Kiệt, ha ha, hóa ra là hắn ta!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất