Cửu Thiên còn đang suy nghĩ khoảng thời gian trước Phong Tuấn Kiệt đang làm gì.
Hắn nhớ rõ rằng Phong Tuấn Kiệt cùng Đông mập cũng đi đến nước Kình Thiên, cho nên không có lý do gì mà không tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc!
Hiện tại xem ra, Phong Tuấn Kiệt không chỉ đến tham gia mà còn đánh rất quyết liệt.
Thân Hỏa Hoàng, Cửu Thiên cũng cảm thấy cái tên này có chút thú vị.
Nghe giống như là Thần Hoàng.
Mỉm cười lắc đầu, Cửu Thiên cũng lười vạch trần Phong Tuấn Kiệt.
Nếu hắn có thể sử dụng tên giả tới dự thi thì tại sao những người khác lại không được.
Ánh mắt của Cửu Thiên liếc nhìn trong đám đông, nếu Phong Tuấn Kiệt đã xuất hiện.
Vậy thì Đông mập chắc hẳn cũng đứng cách đó không xa!
Đột nhiên, Cửu Thiên nhìn thấy chỗ mà sư phụ Ngô Tân đang đứng.
Ở nơi đó, chư vị hoàng tử của nước Võ Đỉnh, đám người của lão Lưu cũng đang ngồi trên ghế cao và quan sát.
Ở bên cạnh sư phụ Ngô Tân có một người mập mạp đang liều mạng uống rượu, không phải Đông mập thì còn có thể là người nào cơ chứ?
Khóe miệng của Cửu Thiên hiện lên một nụ cười.
Một vòng này đánh từ ban ngày đến ban đêm.
Hoàng hôn chìm xuống ở Tây sơn, trăng nhô lên trên biển cả.
Sau khi tất cả các cuộc tỷ thí kết thúc, top 10 trong thiên hạ cuối cùng cũng ra đời.
Tô Mạn. Một người phụ nữ đoạt mệnh, lãnh diện tôn, công tham tạo hóa, sát khí bức người.
Dạ Ảnh. Trọng kiếm võ, ngưng đạo vực, khí thế nuốt chửng núi sông, canh võ uy nghiêm.
Khổng Lâm. Kiếm trong rượu, đệ tử của thánh kiếm, kiếm chỉ trường thiên, người nào có thể sánh ngang?
Cừu Loạn. Thần long huyết, long võ thân. Long nhân vinh quang, cực long chi tôn.
Cửu Thiên (cũng chính là Giả Minh), canh kình yếu ớt, nguyên khí bổ sung, đứng thứ nhất trong danh sách, thần bí khó lường!
Diệp Nam Thiên, mắt ở sáu lộ, tai ở tám hướng. Kiếm pháp bừng bừng, thân pháp như rồng.
Tả Tử Sâm, thanh đao vô tận, khí tràn ngập bầu trời. Khi trường đao rút ra khỏi vỏ, thùy dữ tranh phong.
Hoàng Phủ Tường, cầm thần bút, điểm Thương sơn, càn khôn trong tay, nét bút kinh người.
Nhậm Ngữ, Đan Thành quyết, phương pháp vô tận. Trời đất ở trong lòng, ngay lập tức thay đổi.
Thân Hỏa Hoàng (cũng chính là Phong Tuấn Kiệt), cầm kiếm vuông, đằng vân bước, thiết diện vô tình, canh kình mãnh liệt!
Mười người này sẽ tham gia trận chiến quyết định vào ngày mai. Vốn phải là mười hai người, nhưng vì Linh Bối và Liễu Chỉ đã hòa, còn có hai tên cao thủ khác đã đánh nhau đến chết.
Cho nên sau khi hai mươi bốn người đánh xong thì cũng chỉ còn lại có mười người thăng cấp.
Nhưng trong số mười đại cao thủ này, có một nửa đều là những người không ai có thể đoán được trước khi trận đấu xảy ra.
Không nói những cái khác, rất nhiều người cũng chưa từng nghe nói qua ba cái tên là Dạ Ảnh, Thân Hỏa Hoàng, Diệp Nam Thiên.
Càng chưa kể đến việc đột nhiên xuất hiện một người tên “Cửu Thiên".
Ban đêm, sau khi cuộc tỷ thí kéo dài một ngày đã kết thúc.
Toàn bộ thành Kình Thiên lập tức rơi vào trạng thái ăn mừng vui vẻ.
Có lẽ là do cuộc tỷ thí vào ban ngày quá mức xuất sắc.
Cũng có lẽ là do mọi người đang vô cùng háo hức với cuộc chiến tiếp theo giữa top 10.
Bên trong thành Kình Thiên, khắp nơi đều là tiếng cười nói.
Tuy nhiên, phía sau tiếng cười, có người lại mang trên mặt một đám mây đen.
Trong một gian tửu lâu tráng lệ, pho tượng cao ngất trong mây hơi quay đầu lại, đôi mắt của pho tượng chuyển động, bên trong chính là hai sương phòng lịch sự và tao nhã.
Một trong các gian phòng đó đã có người đặt vào tối nay.
Bất kỳ người nào cũng không được đến gần, cửa phòng đã đóng chặt lại, rõ ràng có chuyện đang bàn bên trong mà không thể nói ra bên ngoài!
"Sư phụ, tình huống đại khái chính là như vậy!"
Cửu Thiên chậm rãi lên tiếng. Ngồi ở đối diện Cửu Thiên rõ ràng là Ngô Tân, Linh Bối, đại sư huynh, còn có đám người Hàn Liên.
Thập Tam đứng canh giữ ở cửa, Nam Cung Lệ cùng Vũ Hoàng Yến đều không có ở đây.
Cửu Thiên hình như có chút khát nước, cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Trước mặt, sư phụ Ngô Tân cùng với đám người đại sư huynh thì hoàn toàn sợ ngây người.
"Cửu Thiên sư đệ, không phải đệ đang nói đùa chứ?"
Đại sư huynh là người lên tiếng đầu tiên. Hắn ta đang tỏ vẻ khiếp sợ mãnh liệt đối với chuyện mà Cửu Thiên vừa nói. Căn bản là không muốn tin những gì Cửu Thiên nói là sự thật.
Cửu Thiên nhìn sắc mặt của các vị sư huynh, nói: "Đệ cũng thật sự muốn nói cho các huynh biết đây là giả. Nhưng sự thật chính là như vậy, không ai có thể thay đổi. Đệ đoán sau khi cuộc thi đấu vạn phương chư quốc kết thúc, toàn bộ nước Kình Thiên cùng với tất cả người trong thành Kình Thiên sẽ hoàn toàn bị Hư Thú nuốt trọn. Bây giờ vẫn còn một đường sống, chúng ta vẫn còn một chút thời gian cuối cùng. Sư phụ, ngài có rất nhiều biện pháp, hãy ngẫm lại xem có chủ ý gì, có thể giúp mọi người rời đi trước hay không."
Linh Bối lớn tiếng nói: "Vậy còn anh thì sao? Có đi cùng bọn em không?"
Cửu Thiên nhìn Linh Bối, khẽ gật đầu nói: "Nếu anh đi rồi thì chỉ sợ mọi người đều không thể rời khỏi. Anh phải ở lại đây, quyết một trận tử chiến với Tô Mạn kia!"
Linh Bối nói: "Vậy em cũng không đi. Không phải anh nói Phong Thiên kia cũng có tâm tư với em sao? Nếu em cũng rời đi thì chẳng phải hắn ta cũng sẽ tức giận mà phát động
trước à?"
Cửu Thiên nhìn Linh Bối, gắn từng chữ một nói: "Em phải rời đi trước. Anh ở lại không nhất định sẽ xảy ra chuyện, nhưng mang theo em thì không chắn chắn như vậy. Tin tưởng anh, anh sẽ không chết đâu!"
Linh Bối cắn môi, Cửu Thiên nhìn Linh Bối có vẻ như nước mắt lã chã chực khóc, hắn vươn tay nắm lấy tay Linh Bối nói: "Giống như lần trước vậy, anh sẽ để Thập Tam hộ tống mọi người ra ngoài."
Linh Bối chậm rãi nói: "Cửu Thiên, anh không thể nào mỗi một lần đều có thể chuyển nguy thành an. Anh luôn mạo hiểm tính mạng của chính mình."
Cửu Thiên nói: "Đây chính là chuyện mà anh phải làm." Nói xong, Cửu Thiên nhìn đám người Hàn Liên sư huynh và đại sư huynh.
Lập tức, Hàn Liên sư huynh cùng đại sư huynh đều hiểu ý, gật đầu.
Bọn họ biết ánh mắt này của Cửu Thiên là có ý gì, đó chính là vào thời điểm quan trọng, cho dù đánh Linh Bối ngất xỉu cũng phải dẫn cô ta rời đi.
Ngô Tân trầm mặc, ngón tay của ông ta khẽ run lên.
Những gì mà Cửu Thiên nói quả thực kinh khủng.
Cuộc thi đấu vạn phương chư quốc lại do ma tu cử hành.
Hiện tại tình trạng chung của thế giới thực ra đang nằm trong tay ma tu.
Nếu như đây không phải do chính miệng Cửu Thiên nói cho ông ta biết thì Ngô Tân tuyệt đối không tin được chuyện này.
Một lát sau, Ngô Tân thở dài một hơi, nói: "Kiếp số. Trận chiến trừ ma lúc trước thật là không diệt cỏ tận gốc, xuân phong thổi một trận lại sinh trưởng mới. Hôm nay, Đạo Tâm Ma Tông lớn mạnh đến mức này, còn giở trò như vậy, thật khiến người ta đau lòng. Hòa bình do Cửu Tiêu môn mà chúng ta dày công xây dựng giờ lại bị phá hủy. Thật đáng buồn, thật đáng tiếc, đáng thương cho chúng sinh trong thiên hạ."
Ngô Tân đứng dậy đi dạo vòng quanh, sau đó lại yên lặng một lát, nói: "Cửu Thiên. Nếu chuyện đã đến nước này thì chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Con nói đúng, trước hết phải để bọn họ rời đi. Ta thấy cứ dựa theo phương pháp của ma tu mà rời đi. Con cứ ngụy trang bọn họ thành ma tu, dẫn bọn họ rời khỏi thành Kình Thiên, chiêu này có lẽ sẽ khả thi"
Hai mắt Cửu Thiên sáng lên, nói: "Có thể. Hôm nay bên ngoài nước Kình Thiên chắc hẳn đã bị ma tu vây quanh, muốn đi ra ngoài cũng đành phải ngụy trang thành ma tu. Cũng may, hiện tại con là đường chủ của phân đường 15!"
Ngô Tân lắc đầu nói: "Cái danh chúa cứu thế này, ta cũng không đảm đương nổi. Việc mà ta có thể làm chính là giúp con liên lạc với một số người. Cửu Thiên, xem ra lần này, thiên hạ đều trông cậy vào con!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất