"Có đôi khi, số mạng chính là khó nắm bắt như vậy. Một số điều mà ban đầu con hết lòng tin tưởng, rất có thể vào một ngày nào đó lại hoàn toàn biến thành một thứ khác. Ví dụ, ta từng nghĩ rằng trên đời này, người duy nhất thực sự đáng để ta căm hận chính là ma tu. Nhưng ai có thể ngờ được, người mà ta quan tâm nhất cũng sẽ trở thành ma tu. Ta từng cho rằng người hủy diệt sư môn của ta chính là ma tu. Nhưng nào ngờ, cuối cùng ta lại phát hiện người đã tiêu diệt sư môn của ta lại từng là chiến hữu trong sư môn. Lòng người khó lường, thế sự cũng khó dự đoán được. 

Ngô Tân nhẹ nhàng vẽ một chữ thập trên vòng tròn mà ông ta đã vẽ. 

Cửu Thiên nói: "Tam thánh hóa ra lại là loại tiểu nhân đê tiện. Thứ người như vậy, sao có thể luyện tới cảnh giới kia!" 

Ngô Tân cười nói: "Sự mạnh yếu của tu vi vốn không liên quan đến nhân cách đạo đức của con người. Nếu những tiểu nhân hèn hạ đều không thể luyện đến cảnh giới cao siêu, vậy thì trong các cuộc chiến tiêu trừ ma quỷ lúc trước, liệu bọn họ có vất vả nỗ lực đánh như vậy không?" 

Cửu Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc con ở nước Đan Thánh, Tử Tiêu trưởng lão đã nói cho con biết thế lực tiêu diệt Cửu Tiêu môn là một thế lực mà con không thể nào tưởng tượng được. Bây giờ thì con đã hiểu, đó là thế lực mạnh nhất trong thiên hạ, lấy tam thánh làm đại diện, sau lưng ít nhất còn có Bát Phương Tiền Trang và nước Hoàn 

Vũ!" 

Ngô Tân kinh ngạc nói: "Con cũng từng gặp qua Tử Tiêu sư thúc? Sao ông ấy lại ở nước Đan Thánh?" 

Cửu Thiên khẽ gật đầu. Ánh mắt của Ngô Tân hơi lóe lên nói: "Không thể nào, nước Đan Thánh là đất nước của Bất Diệt thánh giả. Làm sao ông ấy có thể ở đó được? Bất Diệt thánh giả chính là người hận Cửu Tiêu môn của chúng ta nhất, đặc biệt là các vị sư thúc. 

Cửu Thiên nói: "Tử Tiêu trưởng lão ở Thánh Linh Thiên Khuyết của nước Đan Thánh, cung phụng bài vị của Thần Tiêu võ thánh!" 

Ánh mắt Ngô Tân hơi lóe lên, một lát sau mới thở dài nói: "Thì ra là vậy. Nếu như sư thúc tự mình lựa chọn thì chúng ta cũng không thể làm gì được. Cửu Thiên, con nhớ kỹ, Bất Diệt thánh giả cùng tam thánh cũng có một chút khác nhau. Tam thánh có thể nói là kẻ thù sinh tử với Cửu Tiêu môn của chúng ta, nhưng Bất Diệt thánh giả lại là nửa thù nửa ban." 

Cửu Thiên cau mày nói: "Thật sao? Con lại không nhận ra quốc chủ nước Đan Thánh có chút cảm giác muốn làm bạn nào với tông chủ của Cửu Tiêu môn" 

Ngô Tân lắc đầu cười khổ nói: "Con hãy nhớ kỹ, nếu có một ngày con có thể đứng trên đỉnh thiên hạ, nể chút mặt mũi Thần Tiêu võ thánh, hãy tha mạng cho ông ta!" 

Cửu Thiên nói: "Nếu như bây giờ ông ta tha mạng cho con thì tốt rồi" 

Ngô Tân mỉm cười không nói, tựa như không đồng ý với những lời nói này của Cửu Thiên, cười nhạt nói: "Ông ta không giết con đâu. 

Cửu Thiên đan mười ngón tay lại với nhau, nói: "Nói thế thì cũng tuyệt đối không thể tin tưởng tam thánh được. Cho dù trong trận chiến cuối cùng với ma tu thì cũng không thể tin cậy bọn họ." 

Ngô Tân gật đầu nói: "Đây là bài học đẫm máu mà Cửu Tiêu môn chúng ta học được. Cho dù ma tu có giao cho con nhiệm vụ gì con cũng phải tránh xa bọn họ một chút." Trong mắt Cửu Thiên lộ ra một tia kỳ dị, nói: "Sư phụ, ma tu giao nhiệm vụ cho con, là giết một vị thánh giả. Hiện tại con đã hiểu được những gì mà Tố Thu trưởng lão đã nói với con. Bà ấy cho rằng một khi con biết được sự thật thì không cần ma tu yêu cầu, con cũng sẽ nghĩ biện pháp để giết chết tam thánh. Bà ấy nói đúng, con cảm thấy mình có the..." 

Ngô Tân đột nhiên tiến lên, nhìn chằm chằm vào mắt Cửu Thiên, nói: "Cửu Thiên, ta mặc kệ Tố Thu đã nói gì với con, sư phụ chỉ xin con một chuyện, lúc này tuyệt đối đừng có dây mơ rễ má gì với tam thánh. Con phải biết, ba người này đã khiến Cửu Tiêu môn sụp đổ, làm hại sư phụ, hiện tại ta chỉ là một người tàn phế, nếu con cho rằng chỉ dựa vào một mình con mà có thể so sánh với Cửu Tiêu môn ban đầu, vậy thì con đã sai hoàn toàn rồi." 

Cửu Thiên nhìn biểu tình nghiêm túc của Ngô Tân, hắn thở dài một tiếng, khẽ gật đầu đồng ý. 

Ngô Tân cũng thở dài nói: "Ta biết Tố Thu, bà ấy hận tam thánh hơn cả ta và con rất nhiều, ta cũng có thể hiểu được tại sao bà ấy bảo con chấp hành nhiệm vụ này. Bởi vì dù sao con cũng là tông chủ của Cửu Tiêu môn. Nếu như đề cử một người có thể thay Cửu Tiêu môn báo thù rửa hận, vậy thì con chính là ứng cử viên thích hợp nhất. Nhưng lần này, con không thể nghe lời bà ấy. Lui mười ngàn bước mà nói, hôm nay ma tu đã chiếm thế thượng phong, nếu như con thật sự giết một trong tam thánh, vậy chẳng phải đại biểu cho việc bản thân đã hoàn toàn giao thiên hạ cho ma tu sao? Đây thật sự là điều mà con muốn thấy à?" 

Ánh mắt Cửu Thiên lóe lên, hắn đã bị sư phụ Ngô Tân thuyết phục. 

Gật đầu thật mạnh, Cửu Thiên nói: "Con đã biết. Đúng rồi, sư phụ, có một thứ này, con muốn người xem giúp con!" 

Cửu Thiên vừa nói vừa lấy hạt châu mà mình lấy được từ trên tay Tĩnh Như, đưa cho Ngô Tân. 

Trong khoảnh khắc Ngô Tân nhìn thấy hạt châu, con ngươi lập tức giãn ra, thân thể bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát. 

Đôi môi bắt đầu run run, Ngô Tân cầm lấy hạt châu, giọng nói khàn khàn nói: "Đây là... đây là..." 

Cửu Thiên nói: "Hình như là một viên đạo châu, nhưng con luôn cảm thấy nó không tầm thường. Đúng rồi, bên trong còn phong ấn một người tên Loạn Tâm. Con không có cách nào diệt trừ được người đó, sư phụ nhìn xem làm sao cho ổn thỏa bây giờ!" 

Ngô Tân lẩm bẩm nói: "Loạn Tâm, ta từng nghe qua danh tự này. bà ấy là...Loạn Thánh!” 

Cửu Thiên nghe được lời nói của Ngô Tân thì nhất thời kinh hãi nói: "Cái gì, người bị phong ấn bên trong thật sự là một thánh giả sao?" 

Hốc mắt của Ngô Tân đột nhiên đỏ lên, run rẩy nắm lấy tay Cửu Thiên, nói: "Cửu Thiên, con thật sự đã tìm được Hỗn Độn đạo châu. Sư phụ thật không biết nên nói cái gì cho phải!" 

Cửu Thiên nhìn trong mắt của Ngô Tân đã bắt đầu xuất hiện hai hàng nước mắt trong suốt. 

Cửu Thiên vội vàng nói: "Sư phụ, người làm sao vậy? Đây là Hỗn Độn Lục đạo châu sao? Trời ơi. Nó thật sự là Hỗn Độn đạo châu?" 

Cửu Thiên không dám tin, hỏi lại lần nữa. 

Ngô Tân nói: "Đúng vậy, nếu như ta không nhìn lầm, đây là Tử Linh Châu của Hỗn Độn Lục đạo châu!" 

Cửu Thiên hít sâu một hơi, cừ thật, Tĩnh Như ở đâu có được thứ tốt như vậy? 

Hỗn Độn Lục đạo châu trong truyền thuyết lại cứ như vậy rơi vào trong tay cô ta. 

Ngẫm lại xem, Cửu Thiên đã tốn bao nhiêu thời gian và đã gặp phải bao nhiêu nguy hiểm khi đến nước Đan Thánh để lấy một giọt nhựa cây của cây Thánh Linh Bổ Thiên 

Vậy mà với thực lực của Tĩnh Như, cô ta có được thứ như vậy, chỉ cần nhặt ở ven đường thôi. 

Sắc mặt Cửu Thiên trở nên kỳ quái, xem ra sư phụ Ngô Tân đã cho rằng mình trải qua cửu tử nhất sinh mới lấy được Hỗn Độn Lục đạo châu. 

Ngô Tân vừa lau nước mắt vừa nói: "Người đã già nên cũng không khống chế được mình, thật là thất thổ. Sư phụ rất vui mừng. Cửu Thiên, mau chóng cất vật này đi, sẽ có lúc cần dùng đến nó. Loạn Thánh bên trong không có gì đáng sợ, chờ sau khi chúng ta trở về, ta sẽ giúp con luyện hóa bà ấy" 

Cửu Thiên nói: "Sư phụ, con biết Hỗn Độn Lục đạo châu này có thể khôi phục thực lực của người. Bây giờ, chúng ta đã tập hợp đủ ba thứ này, vậy khi nào có thể giúp người khôi phục thực lực?" 

Ngô Tân nói: "Bây giờ không kịp. Chuyện của ta cho dù giải quyết ổn thoả cũng phải mất một năm nửa năm, thậm chí lâu hơn. Dù sao nhiều năm như vậy cũng đã trở thành căn bệnh kinh niên. Nhưng điều mà ta muốn nói chính là Hỗn Độn Lục đạo châu này không chỉ có thể giúp ta khôi phục thực lực, mà nó còn có thể giúp con lĩnh ngộ đại đạo, ngưng luyện thân thể. Con nhất định không được đánh mất nó!" 

Cửu Thiên vội vàng nhét hạt châu vào trong chiếc nhẫn Cửu Tiêu, cười nói: "Tuyệt đối không làm mất." 

Ngô Tân cuối cùng vỗ nhẹ bả vai Cửu Thiên hai cái, nói: "Cửu Thiên, mọi chuyện đều phải cẩn thận. Sư phụ đi về trước. Con không cần tiễn ta đâu, vẫn là nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn." 

Cửu Thiên nhìn Ngô Tân mở cửa phòng, chuẩn bị rời đi. 

Đột nhiên, Cửu Thiên nói: "Sư phụ, hai ngày nữa, con sẽ sắp xếp cho người và Hàn Liên sư huynh bọn họ cùng rời khỏi nước Kình Thiên. Mọi người nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng!" 

eyJpdiI6IlA0ZWdPeitjOGtuMXU2SDVObE9TQ3c9PSIsInZhbHVlIjoiT256dW5iYVJjZnlwZ3pvZnN5U3VKYzByY1U5Z21LZWtGcmdFcjBmMVwvTFNnOEhTbVNpU1h6QThcL1huMFBmK0RaNEw0UGowNGNKSmhaN1dxTXVvSzdiSHUwN1JTcEs0NHhwMEp2QzNQakRxZFJ0NXhLSjlSREFyeXdMRjl2SCswMkNzRGhNUStxc21xVFdwU0FyUjR0M09rSUVDc2hjQzg3b2d4UzlKSlwvYVwvRTNkcEx4VWJGQUVtemdpUzBEVHdzd0ZWNDZOZ1VLNnVGaGtXWGpmUWYxeUhyeFdRUEJiQjNGcFB1YUlxSlRySnpycnErbTJoM0hBQVVlVXVMZUR3Skx6dndQS3VSRFwvMktyaVFqQ2dGeWJYYmVvZVBNdW1EaVBTVmZxdEEwNkliYTJNMCtRM3ZZNXl5U0xOMXNDc3FuUnBnSVBHQkt4NDZSN0lNeWE0aEY4UEE9PSIsIm1hYyI6ImU0M2VlYmY4Mjc2NTRjOGUzYWQ3NzdjMWMyNThjYTczNmZkNzE5NjM5MzRjYjk1ZDhhYzlmZTlhOTk1NTYzNGIifQ==
eyJpdiI6IjBhZ1VVOFVTeUpVWktyM0xrTlc0Znc9PSIsInZhbHVlIjoibTNkQWp0a3BJMUdCdFlOeFo5TjlDYTdLSFVFVkJxM01ZYmlNSWJzbEhYZlwvR0V2d3lcL3ZMVnBacmpSSHNnVnVsVmRjemNRS1hlWmY2NkVVWmF5N1JGK0N0U0xTOVRlb0Z0OWlLM2VZRFJGWDZWa0tVRGQ4RUZLQ3V6elJVXC8wODdDR0FBZ2tHSVdGV3FJR1FNQ1YwM3pNWUpVTzhUZGsxbHVcL1pzajF0UlR1U1JGOXlvXC9Qc2lyTTBOcDFjdDZYdjc5M1RibWhJV05xTHlxZXhydUJ2bzRRPT0iLCJtYWMiOiI0ZDdmYWM3ZDFiODgxOWRiMTg1ZjEzMGI1MWUyNWVhNTFkMGM2YWIzMmFmMmExNWM0Y2IwNjdlYzRiMTc3YTMwIn0=

Ngô Tân nói: "Cửu Thiên, con thật sự cho rằng ta sẽ nhìn con chiến đấu một mình sao? Sư phụ sẽ đi cùng con đến nước Kình Thiên, chiến đấu đến giây phút cuối cùng!" Nói xong, Ngô Tân không đợi Cửu Thiên lên tiếng, sải bước rời đi.

Ads
';
Advertisement
x