Sáng sớm hôm sau. 

Mặt trời mới mọc lên từ đằng đông, cả thành Kình Thiên to lớn đắm chìm trong ánh nắng, tất cả tòa thành đều lóe sáng lung linh. 

Trên bầu trời của thành Kình Thiên. 

Hôm nay, các hòn đảo nổi trông rất khác biệt những lần trước. 

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể những hòn đảo nổi kia đang hóa thành kim quang rồi tan biến. 

Mười ba hòn đảo nổi đang giảm bớt từng hòn đảo. 

Khi mặt trời hoàn toàn ló dạng trên đầu mọi người, không ngờ mười ba hòn đảo nổi chỉ còn lại một. 

Hòn đảo nổi này chính là đảo Hoàng Thành chưa từng lấy ra để chiến đấu. 

Kiến trúc tráng lệ, trận pháp lung linh. Khi hòn đảo nổi Hoàng Thành từ từ tỏa sáng, lập tức cả bầu trời đều được nhuộm trong ánh sáng vàng. 

Ngay sau đó, có một cầu vồng xuất hiện, kéo đến phía chân trời. 

Trên cầu vồng, xuất hiện những bóng người. 

Rõ ràng quốc chủ Kình Thiên, Tam Thánh và các vị quốc chủ khác đều đã có mặt. 

Đám đông bên dưới vô cùng mãnh liệt. 

Vốn dĩ thành Kình Thiên đã rất đông đúc, thế nhưng hôm nay có vẻ lại càng đông hơn. 

Mấy vòng thi trước, không phải ai cũng thích xem. Vì vậy mấy ngày trước, có người không ra đường quan sát. 

Nhưng hôm nay là trận chiến top 10. 

Nếu bỏ lỡ, thì thật vô cùng đáng tiếc cho người nước Kình Thiên! 

Vì vậy, hôm nay đám đông phấn khích và đông đúc hơn bao giờ hết. 

Các phố lớn ngõ nhỏ, lại khôi phục trạng thái như khi mới bắt đầu cuộc thi đấu vạn phương chư quốc. 

Gần như không còn con đường nào còn thông, tất cả đều bị kẹt cứng. 

Trên các mái nhà của tất cả các tòa nhà cao chọc trời, đều người của đội duy trì và bảo vệ trật tự trong thành cùng với kim giáp vệ. 

Đây cũng là quy định của nước Kình Thiên, trong khi thi đấu, không có ai được phép bay lên trời. 

Nếu không, chắc chắn hôm nay sẽ xuất hiện cảnh tượng hàng nghìn người bay lên. 

Quốc chủ Kình Thiên cười nhìn đám người đông nghịt bên dưới, sau đó quay sang nói với Tam Thánh: “Ba vị Thánh giả, hôm nay mọi người hãy tuyên bố bắt đầu cho trận so tài đi!” 

Ba Thánh giả nhìn nhau, sau đó Bát Phương Tiền Thánh cười to, đứng dậy nói: “Vậy để tôi đi” 

Ngay khi Bát Phương Tiền Thánh vừa đứng dậy, đã có thể nghe thấy tiếng reo vang từ bên dưới, cứ như muốn đánh sập tất cả các tòa nhà xung quanh. 

Âm thanh này thật sự lớn hơn khi quốc chủ Kình Thiên phát biểu. 

Giờ trong thành Kình Thiên có rất nhiều cao thủ. Đừng nhìn đám đông chen chúc bên dưới, chỉ cần thả một viên gạch cũng có thể rơi trúng vài võ tôn. 

Giờ cả thiên hạ, người khiến họ ngưỡng mộ như vậy ngoài Tam Thánh ra, cũng chẳng còn ai khác. 

Bát Phương Tiền Thánh cười to: “Giờ tôi mới phát hiện mình được hoan nghênh như vậy đấy!” 

Bát Phương Tiền Thánh họ khế, ông ta giơ hai tay, nhẹ nhàng hạ xuống. 

Ngay lập tức, tất cả âm thanh của mọi người nhỏ dần. 

Giọng nói hùng hồn, vang lên khắp mọi nói, Bát Phương Tiền Thánh nói to: “Hôm nay là trận chiến top 10 của cuộc thi đấu vạn phương chư quốc, cũng là trận chiến giữa mười cao thủ trẻ tuổi đứng đầu thiên hạ hiện nay! Đây là một sự kiện trọng đại, cũng là một trận chiến sinh tử, khiến chúng ta rửa mắt mong chờ. Hãy cùng xem thử, ai sẽ là người đúng đầu thiên hạ này!” 

Ngay sau khi giọng của Bát Phương Tiền Thánh vừa dứt, mười cột sáng đột nhiên rơi xuống từ trên bầu trời, dừng trong đám đông. 

Ngay sau đó, trên bầu trời xuất hiện một quầng sáng. Cùng với đó, trên không trung vang lên tiếng ầm ầm. 

“Người đầu tiên đến từ nước Hoàn Vũ ở Nam Vực, Thi Tửu Kiếm Tôn, Khổng Lâm!” 

Ánh sáng vàng lóe lên, ngay lập tức cột sáng hóa thành cầu vồng, đưa Khổng Lâm từ từ bay lên khỏi đám đông bay lên chậm rãi. 

Khổng Lâm đang uống rượu nhìn cầu vồng dưới chân, nụ cười không dứt. Trên bầu trời, quầng sáng liên tục phát lại từng trận chiến của Khổng Lâm. 

Kiếm quyết phóng khoáng, bước chân uyển chuyển cùng với nụ cười tự tin đập vào mắt mọi người. 

Có người điên cuồng mất trí, có người đắm chìm mê mẩn, có người lại phát điên cuồng nộ. 

Ngay lúc ấy, hai chữ Khổng Lâm vang tận mây xanh. 

Sau mười hơi thở, bóng người Khổng Lâm dừng trên hòn đảo nổi. Bỗng dưng, một trận pháp đột nhiên xuất hiện trên trời, nó phát ra ánh sáng hình tròn, bao vây Khổng Lâm. 

Ngay sau đó, lại một cột sáng khác chiếu xuống. 

“Người thứ hai đến từ nước Long Võ ở Bắc Cương, Cực Long tôn sư, Cừu Loạn!” 

Bóng người Cừu Loạn cũng bay lên. Trong quầng sáng xuất hiện gương mặt lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh và từng tiếng rồng gầm! 

“Gào! Gào! Gào!” 

Lúc này, trong đám đông, người nước Long Võ đều cùng gào lên. 

Cho đến giây phút này, mọi người mới nhận ra, hôm nay người nước Long Võ đều mặc quần áo giống nhau. 

Sau khi gào liên tục mười tiếng, tất cả người nước Long Võ đều đấm ngực, hét lớn: “Vinh quang của long nhân!” 

Thấy cảnh này, Cừu Loạn cũng đặt nắm đấm trước ngực, ngay sau đó, người nước Long Võ như phát điên. Lúc này, không ngờ quốc chủ Long Võ ngồi sau Tam Thánh cũng đứng dậy, nói khẽ: “Vinh quang của long nhân!” 

Hoàn Vũ Thiên Thánh liếc nhìn ông ta, trông họ có vẻ còn khí thế hơn người nước Hoàn Vũ. 

Cừu Loạn cũng đi đến hòn đảo nổi Hoàng Thành, rồi bị bao phủ trong trận pháp. Âm thanh lại tiếp tục vang lên trên bầu trời. 

“Người thứ ba đến từ nước Vạn Tôn ở Bắc Cương, Thần Bút Thư Sinh, Hoàng Phủ Tường!” 

Cột sáng chiếu xuống, Hoàng Phủ Tường bị túm lên. Hắn ta cố gắng sửa lại kiểu tóc. Có vẻ như vừa bị ai đó làm rối! 

Lúc này, trong đám đông, người nước Vạn Tôn cũng đang hét to. 

Chẳng qua họ không hét đồng thanh mà lại ríu rít. 

“Hoàng Phủ Tường, anh lại bị vợ đánh đấy à?” 

“Ha ha, thư sinh lại vợ đánh. Anh nhìn dáng vẻ hoảng sợ của hắn ta kìa!” 

“Ấy, đừng để bị mất mặt trước mặt vợ mình!” 

Tiếng la hét quả thật khác hẳn nước Long Võ khi nãy. Cho nên có rất nhiều quốc chủ, đều nhìn quốc chủ Vạn Tôn bằng ánh mắt kỳ lạ. 

Quốc chủ Vạn Tôn họ khế hai tiếng: “Nước Vạn Tôn chúng tôi là một đất nước vui vẻ như thế đấy!” 

“Người thứ tư đến từ nước Đan Thánh ở Đông Giới, Đan Đỉnh Thiên Tôn, Nhậm Ngữ. 

Cột sáng chiếu rọi, Nhậm Ngữ bước lên cầu vồng, không nói một lời, nhanh chóng đi lên. 

“Người thứ năm đến từ nước Tu La ở Tây Lĩnh, Tu La Kiếm Vương, Tả Tử Sâm!” 

Lần này cột sáng chiếu xa hơn, mọi người nhìn thấy khi bay lên, Tả Tử Sâm vẫn còn mờ mịt nhìn xung quanh, miệng lẩm bẩm: “Ai kéo tôi lên, tôi muốn tham gia so tài!” “Người thứ sáu đến từ nước Phượng Vũ ở Nam Vũ, Thiên Cơ Kiếm, Diệp Nam Thiên!” 

Diệp Nam Thiên nhẹ nhàng vẫy tay với mọi người, hơi mỉm cười. Hoàn Vũ Thiên Thánh nhìn Diệp Nam Thiên hơi nhíu mày, cứ như đã nhận ra điều gì đó. 

“Người thứ bảy, Khí Võ Song Tu, Cửu Thiên (Cũng là Giả Minh)!” 

Giả Minh bay lên theo cột sáng, vẻ mặt không biết đang phấn khích hay sợ hãi, hơi run rẩy. Lúc này, thậm chí hắn ta còn không dám nhìn người trong thiên hạ, hắn ta chỉ cầm trường kiếm, dáng vẻ như chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, cứ như sợ bị người khác đánh lén. 

“Người thứ tám, Thiết Diện Kiếm Hồn, Thân Hỏa Hoàng (Cũng chính là Phong Tuấn Kiệt)” 

Phong Tuấn Kiệt đội nón che mặt, bay lên trời. Trong đám đông, Đông mập ngáp to rồi vẫy nắm tay với Phong Tuấn Kiệt. Ý muốn nói, nếu Phong Tuấn Kiệt dám thua, cứ chờ nắm đấm của hắn ta, khiến Phong Tuấn Kiệt run rẩy. 

“Người thứ chín đến từ nước Kình Thiên ở Bắc Cương, Đoạt Mệnh Võ Tôn, Tô Mạn!” 

Tô Mạn chợt nhảy lên, sắc mặt lạnh lùng, sát khí khiếp người. Ở một lầu các phía xa, Phong Thiên công tử nhẹ nhàng vỗ tay, nói với Tố Thu trưởng lão: “Trò hay sắp bắt đầu!” “Người thứ mười, Kiếm Điên Võ Tôn, Dạ Ảnh!” 

Bỗng cột sáng dừng ở chỗ Cửu Thiên, Vũ Hoàng Yến đứng cạnh chớp mắt với Cửu Thiên, nói: “Tuyệt đối đừng thua!” 

eyJpdiI6IjNUbDBYZnIzVnR4Q2huN21FUExhK3c9PSIsInZhbHVlIjoiM0dpeWtTMHVYcEdoK29VcXNJWjRXRTlCK0ZOYWp1cFJtUVdtRmE4N0NGQlwvWWRkeGdrTUtIVDMwZEEyeUo5QUxsdnppSnZzQ0cwZVhNTzZPVWFQNk1TbjlVeGN5eUN0cGR0RFdxOHlBZVNCeEZPN25Bekc5R1A1cjFGVW9OeU00VkRYbExYU0FwU05wQ0ZZd3FOdTFyK1wvZzVXa3A1TmJ2NGhIdEpOb01oM2VIaUpkSlhNMzFHVnM1Y1FWZ05qWWU5c29UQ09DWWNPUHphYUdcL3Q2QUVkOVVqOHhzdmpVWGNPc3RNRU91WmdYOEtrR0RRR0dhUm13RCtPUDhha1pZWnc3VmxiQm9ITkhVWGRRR1J5bjV5azloQ1wvQWhvMHVwcFB1Q2V0bUhNXC84REZkdExUc2RxN09WekRXNlJOcW9OZFwvNUVoNFhZQ3VaamZhclFcL25TZk1iNTZZazJUWSsrcGU4N2ZHY3ZJaWFtZz0iLCJtYWMiOiIxM2MxNjUzYzFiZTRlOGM4MmZiN2I0NzFlOTI5NDVkMzhiZDEwZTE0NjViMjUxMTE5NDU1NmFmYTc5OTc0NWFjIn0=
eyJpdiI6IlFjWTB4ZzNURzhGY0JDcVhaRUcxN1E9PSIsInZhbHVlIjoiRHpWSHdIU1NFZ2M2NFZaOGRZbk9oZFwvTWM1YnE3b1k5aHdzQTlRS3pBa29ycGhkRFoyaXI4bzdnaWxcL1lDZUxPdEIzK0duSnZnSktXcHBVaDRwODFrdnkzeFBHQ3h4OWkyYjVkVUszbXRHREIyUkhnZUptZ2tRdG95Y2V3eG82dGZEWGZyRUpyblwvajJoWDd4Q3V0NEJXRWRuT1RleEE0UndBSjBQazhNd3ZEUWhsRmV6M0M1T2RidXhSK0NDVjVSSEIzcVJ5dVNLTE1oRFZUb1dtMmFmMm5iQ2d6OWk4TU9ISTFxUGR4YjRWekVnemltaEhJaUpaVTVnVFpYb0dwRSIsIm1hYyI6ImUzZWIzOGYwMTY3NWE3N2JmY2QxZWY2YThiY2IyOWFkNmYyYzJkMjdiNDE3NzZhZjJhNGVmY2MwNWFlYzhjOWIifQ==

Bát Phương Tiền Thánh họ khẽ, rồi nói to: “Trận chiến top 10, bắt đầu!”

Ads
';
Advertisement
x