“Cửu huynh là người ở đâu?” 

Trên xe ngựa, Cửu Thiên bật cười nhìn Giả Minh. 

Có thể vì nụ cười của hắn trông quá xấu xa, nên khiến Giả Minh hơi mất tự nhiên. 

“Tây Lĩnh, tôi đến từ một quốc gia nhỏ ở Tây Lĩnh. Đó là một nước nhỏ mà chắc Dạ Ảnh huynh chưa từng nghe đến, nên tôi nghĩ chẳng cần phải giới thiệu quá chi tiết” 

Giả Minh cười toe toét nói. 

Khác với biểu hiện ban nãy, bây giờ Giả Minh có vẻ đã hiền hòa hơn với Cửu Thiên. 

Có thể vì Cửu Thiên vừa mới giúp hắn ta đuổi một người phụ nữ đang sợ, cũng có lẽ vì hắn ta nhìn thấy tu vi của Cửu Thiên mạnh đến thế nào, ngay cả một võ tôn khi thấy Cửu Thiên, cũng phải lập tức bỏ chạy. Vậy nên trong lòng hắn ta cũng có chút sợ hãi. 

Cửu Thiên cười nói: “Ồ, ra là người Tây Lĩnh. Vậy tôi gọi anh là Giả huynh được không? Tôi có rất nhiều bạn họ Cửu, nếu gọi là Cửu huynh thì tôi cảm thấy không quen. Tôi vẫn thích cái tên Giả Minh của anh hơn. 

Giả Minh ha hả cười nói: “Tùy anh. Dạ Ảnh huynh. Anh cứ tùy ý, gọi thế nào cũng được. Đã lang bạt trong thiên hạ, có mấy ai không dùng danh hiệu và tên giả đâu” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi. Giả huynh, tôi muốn hỏi anh vài vấn đề, xin Giả huynh hãy trả lời vài câu. 

Giả Minh xua tay nói: “Cứu hỏi thoải mái. Dạ Ảnh huynh, bây giờ anh là bạn bè của tôi. Giữa bạn bè, làm gì có chuyện không thể hỏi. Chỉ cần anh không định lấy hết công pháp và pháp quyết của tôi, còn lại thì tùy!” 

Cửu Thiên cười nói: “Vậy tôi xin phép hỏi. Giả huynh. Tôi nghe nói anh có danh hiệu khí võ song tu, được lan truyền từ nước Đan Thánh. Nếu anh đã là người Tây Lĩnh, sao lại chạy biên giới phía Đông của nước Đan Thánh vậy? Quãng đường đó quá xa xôi, lúc ấy núi Tứ Giới vẫn còn chưa mở!” 

Giả Minh nghe vậy, mở miệng nói: “Ấy... Tôi ngưỡng mộ nước Đan Thánh, nên đặc biệt muốn đến xem. Dù đường xá hơi xa xôi, song ai cũng muốn đi du lịch khắp nơi, nâng cao hiểu biết. Nếu không chẳng phải sẽ giậm chân tại chỗ, cả đời như ếch ngồi đáy giếng sao?” 

Nụ cười trên mặt Cửu Thiên càng rõ ràng, hắn nói: “Ồ, hóa ra là thế. Nhưng chẳng phải bây giờ nước Đan Thánh không cho người lạ vào sao? Đây là một đất nước đang phong tỏa, sao anh có thể trà trộn vào đó?” 

Trên trán Giả Minh toát đầy mồ hôi lạnh, hắn ta lau mồ hôi sau gáy rồi nói: "Cái này... À.... tôi là khí võ song tu, nên đã dùng cách đặc biệt để lẻn vào. Còn dùng cách gì thì xin Dạ Ảnh huynh đừng hỏi nữa, chuyện này là bí mật liên quan đến việc tu luyện của tôi, không tiện trả lời. 

Cửu Thiên gật đầu, nói: “Ừ ừ, cái đó tôi không hỏi. Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc trong nước Đan Thánh đã xảy ra chuyện gì? Tôi nghe nói rằng có sự việc rất ầm ĩ. Ngay cả Bất Diệt Thánh Giả cũng đã phát thánh lệnh, tìm một người tên Cửu Thiên, bất luận sống chết” 

Trong mắt Giả Minh lập tức hiện lên một chút sợ hãi, hắn ta nói: “Có việc đó sao?” 

Cửu Thiên nói: “Giả huynh không biết sao? Thánh giả trong cả thiên hạ này, ai mà không nghe đến tên Cửu Thiên. Giờ Bất Diệt Thánh Giả vẫn còn ở trong thành Kình Thiên, gan anh to vậy, không sợ ông ta tìm anh gây phiền toái sao” 

Hơi thở của Giả Minh bắt đầu trở nên gấp gáp, môi run rẩy nói: “Tôi chỉ nghĩ Tam Thánh muốn gặp mình, không ngờ còn có cả Bất Diệt Thánh Giả, trời ơi. 

Cửu Thiên nói tiếp: “Không chỉ vậy. Hình như ma tu cũng đang tìm kiếm anh. À, cái danh khí võ song tu đúng là hữu dụng, vừa dùng đã khiến cả thiên hạ đều nghe danh. Giả huynh đúng là khí phách, hoàn toàn không để người trong thiên hạ vào mắt, kể cả khi tất cả mọi người đang tìm anh. Anh dám tham gia vào cuộc thi đấu vạn phương chư quốc, không lo sống chết, khí phách không sợ cường giả, thật sự khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ và thậm chí còn kính phục!” 

Giả Minh liên tục lau mồ hôi lạnh trên trán, ngơ ngác gật đầu: “Còn cả ma tu! Trời ơi, nếu biết trước tôi đã không..!” 

Cửu Thiên mỉm cười nhìn hắn ta, nói: “Không gì cơ?” 

Giả Minh vội vàng sửa lời nói: “Không nói tên thật. Thật ra cái tên Giả Minh cũng khá hay đúng không?” 

Cửu Thiên cười to vỗ tay nói: “Giả huynh đúng anh hùng, trong tình huống sống còn như vậy, mà mặt không biến sắc, tim không đập mạnh, còn có thể cười nói thoải mái như vậy. Tôi thực sự rất hâm mộ anh” 

Cửu Long huyền cung tháp trong người Cửu Thiên cười lớn: “Chủ nhân vĩ đại, ngài nhìn ở đâu ra thấy hắn ta mặt không biến sắc, tim không đập mạnh vậy?” 

Trong lòng Cửu Thiên trả lời: “Câm miệng!” 

Giả Minh nhếch miệng cười gượng hai tiếng, cơ thể lo lắng khẽ run rẩy. 

Trong thời điểm này, mới có thể nhận ra rằng anh ta rất chột dạ. Thấy vậy Cửu Thiên cũng đã hiểu, người này chỉ muốn nổi tiếng mà thôi. Hắn ta không ngờ rằng hậu quả lại nghiêm trọng như vậy. 

Cửu Thiên lấy hai vò rượu từ trong thùng xe, đưa cho Giả Mạnh rồi nói: "Đến đây, đến đây. Giả huynh, chúng ta uống một ly trước đã. Có vẻ Giả huynh cũng không biết nhiều về những chuyện này. Cũng may bây giờ anh biết rồi, chưa phải quá muộn!" 

Giả Minh mở vò rượu, ngửa đầu uống một ngụm lớn. 

Sau khi rượu xuống bụng, cuối cùng Giả Minh mới trông có vẻ khá hơn, hắn ta nói với Cửu Thiên: “Quả thật tôi không hiểu những chuyện đó, xem ra không thể ở lại nước Kình Thiên. Cảm ơn Dạ Ảnh huynh đã nhắc nhở, tôi biết nên làm như thế nào” 

Cửu Thiên nhíu mày nói: “Chẳng lẽ Giả huynh định bỏ của chạy lấy người, không đánh trận chiến chọn mười người đứng đầu sao? Anh định để người trong thiên hạ khinh thường à?” 

Vẻ mặt Giả Minh rầu rĩ, quả thật sắp khóc không ra nước mắt. 

Sau khi trầm ngâm một lúc, Giả Minh nói: “Hầy, tôi làm gì nên tội cơ chứ. Thôi đánh thì đánh. Nhưng với sức của tôi, chắc chắn không thể qua được vòng tiếp theo" 

Cửu Thiên nói: “Sao Giả huynh lại thiếu tự tin như vậy? Anh chính là khí võ song tu trong truyền thuyết. Đúng rồi, anh có thể cho tôi xem thử khí võ song tu trông như thế nào được không? Tôi thực sự muốn mở mang tầm mắt” 

Giả Minh nói: “Lúc so tài ban ngày, chắc Dạ Ảnh huynh cũng thấy rồi đấy. Đơn giản là tôi có thể dùng được công pháp của cả luyện khí sĩ lẫn võ giả mà thôi. Thực ra cũng chẳng gì đặc biệt!” 

Cửu Thiên giả vờ nghi ngờ nói: "Vậy à? Thế anh có thể phóng một chút nguyên khí cho tôi xem được không? Tay trái dùng nguyên khí, còn tay phải dùng canh kình, hoặc có thể kết hợp hai loại sức mạnh cho tôi xem thử” 

Vẻ mặt Cửu Thiên như một võ giả tò mò. 

Giả Mạnh im lặng một lúc, rồi nói với giọng không hài lòng: "Dạ Ảnh huynh, sức mạnh đó sao có thể tùy tiện cho người khác nhìn thấy? Xin lỗi, tôi không thể cho anh thấy được" 

Cửu Thiên hơi thất vọng nói: “Vậy à? Nếu không thể nhìn, liệu anh có thể giúp tôi luyện một lò đan dược không? Gần đây, tôi đã thu gom được rất nhiều dược liệu. Chỉ thiếu một luyện khí sĩ mà thôi. Nếu Giả huynh là khí võ song tu, chắc chắn anh cũng biết cách luyện đan phải không?" 

Giả Mạnh đột nhiên đứng dậy, nói to: "Dạ Ảnh huynh, những điều anh nói, thật sự tôi không có thời gian giúp anh. Bỗng nhiên tôi nhớ ra mình còn việc quan trọng khác, hôm nay uống đến rượu đây thôi. Xin lỗi, không thể uống tiếp. Dừng xe!" 

Hắn ta nói to, Thập Tam cũng từ từ dừng xe lại. 

Giả Minh bước xuống xe ngựa, trông nổi giận đùng đùng như bị lời nói của Cửu Thiên chọc tức. 

Cửu Thiên vén rèm xe, nhìn bóng người Giả Minh, nói: “Giả huynh. Nếu anh không muốn trả lời tôi cũng không sao. Hãy suy nghĩ kỹ lại những câu hỏi tôi hỏi anh hôm nay. Nếu có một ngày, có người khác hỏi anh, vậy anh sẽ trả lời như thế nào?” 

Giả Minh hơi dừng bước, sau đó nhanh chóng tăng tốc rồi biến mất trong bóng đêm. 

eyJpdiI6Ilo5TkRHeFl5cWVLQ3ZvRVgxWmVPT3c9PSIsInZhbHVlIjoicDhSdjNEcHZFOUhYS2U3dWlHbnFMTWQyNmlGTTltajRpNHFlVG5jVUJJZmpacTltcWVzVXRpV0xRZTBkb1dzZGlqMUY2NXhpMDlIUUNWaXJkWXRJQ1pZQkhwM01HRW82SERvY21VWkRWVFNCcHlFOHAxdjIrd1kwV0lEWGIwK0FwTzJ4UU5YSTN2dTY4V2dza0E4VVorVnNQNEV5cURxRUl1enY2WkFmZEN1cytmNXlmVHdaaEplZXVFTDNQR2pRNGpzUUlkRDFnUkRjakJ4VUVaWEZMb09qU2NUNFM3Q2JFdStucitsMkdYc1RwdlA3SnFnZzVwWkc3cFhyUG9nbk1oUE5LMm1JMnBrMGJvN0hoREhUNVJPa3JnbjZIQlN0OFJVSkJLc2NRTnQ1cEp3R3VFQm9LRm55RzN6ZGRVOFFVVTV3WU90UGJoZmkzb3diN2x2NjdnVVJqMU53RUNXZVBrazhtZnYzcFdCKzR1MEFFR1wvSkZkNTYyZThtc3pJNXM4SXY0eU5STWRVZ2xBMFRiXC9HcG9BS3hVM200KzBuejQ3RGpHMWNSM0dMQUF5cEJTc2I0b1wvOG50WUVsclZCaUlUZk1SYXl1VG9Ec1JiSXpNQ3RWaUE9PSIsIm1hYyI6IjUzOWQ4MTdkZDA1NzA2OGU5MmE3MTYyMjdlZjQ0NzY5ZTkzMWU1YjUyY2NiMmY5MTI1OTJlZjIxZGQwMjFlNjMifQ==
eyJpdiI6Im5EM3E2K2xXRTFpbkh6ZVNSUEp6eXc9PSIsInZhbHVlIjoiSXN2YUZcL2EyelFJY1lnY1FlbkUzdHo1eU0wMUFrcTIzMVdEWlEzSTlkTTlIUjR2VTVYaVNMSVg2T1ZJR2U1RG8wdkdqWG5TZ1BEOUJ5NGVRc3hWcURRPT0iLCJtYWMiOiJlZjg5NGE1YjE4ZjE2YjYzM2JmMmNjN2MyZTRlMTU0MTdlMzk3ZGUwYTg3MjQzZDJlZjYxYmVmYTJlNWY0OGJhIn0=

Thập Tam mỉm cười, vung roi để xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.

Ads
';
Advertisement
x