Khổng Lâm không tin, khinh miệt nhìn Diệp Nam Thiên. 

Dù hắn ta không nói gì nhưng mọi người đều hiểu rõ ý của hắn ta. 

Khổng Lâm là đệ tử đích truyền của Hoàn Vũ Thiên Thánh, công pháp của hắn ta do chính Thánh giả truyền dạy. 

Diệp Nam Thiên này có tài đức gì mà dám nói mình học cùng một chỗ với người ta. 

Đừng tưởng mới biết hai chiêu kiếm quyết, đã có thể huênh hoang. 

Khổng Lâm lật bàn tay, canh kình mạnh mẽ hóa thành gió lốc phóng lên trời cao. 

Trong lòng bàn tay trái, canh kình ngưng tụ thành chữ. 

Trong trường kiếm ở tay phải, kiếm khí kèm theo cả gió lốc. 

Hai con ngươi của Khổng Lâm cũng bắt đầu lóe ánh sáng xanh lá. 

Không ngờ lúc này hắn ta lại dùng sức mạnh của mộc chi đạo. 

Song ngũ hành thể? 

Cửu Thiên đang quan sát ở bên cạnh lẩm bẩm. 

Hơn nữa, hắn cũng từng thấy một số người có song ngũ hành thể, nên cũng không quá ngạc nhiên. Thông thường, những người có tài năng như vậy, sẽ mạnh hơn người khác một chút. 

Nhưng cũng không mạnh hơn quá nhiều, ví dụ như Diêm Từ Vũ, hay thánh nữ Hàn Vũ Nhi nước Bắc Thần, cũng đều có song ngũ hành thể. Thế nhưng chẳng phải vẫn chết dưới tay hắn đó sao? 

Cơn lốc do Khổng Lâm thả ra, lập tức hóa thành con rồng, gào thét bay lên trời. 

Đám đông bên dưới vô cùng sợ hãi, ngay sau đó, cơn lốc Khổng Lâm thả ra đã biến thành Thanh Long kiêu ngạo! 

Gió ngưng tụ thành vảy, ánh sáng hóa thành mắt rồng. 

Khổng Lâm giơ trường kiếm, đầu con rồng cùng ngước lên. 

Chiêu thức này ẩn chứa ức mạnh vô cùng to lớn. Khổng Lâm tỏ ra kiêu ngạo như muốn nói. 

Không phải anh cũng học rồi sao? Thế đã học được chiêu này chưa? 

Cửu Thiên cũng ngửa đầu nhìn Thanh Long, hơi mỉm cười. 

Người bình thường chắc chắn sẽ chấn động vì sức mạnh khủng khiếp của Thanh Long. 

Nhưng Cửu Thiên chỉ thấy rằng con rồng này kém xa thần thú Thanh Long hắn từng thấy tại nước Đan Thánh. 

Nếu phải so sánh thì Thanh Long này như một con giun xanh trước mặt Thanh Long thật. 

Người cười như Cửu Thiên còn có cả Cừu Loạn nước Long Võ. 

Cừu Loạn xuất thân từ tộc Long nhân, chắc chắn đã từng thấy rồng thật. Thậm chí họ còn am hiểu võ kỹ hóa canh kình thành rồng này mới đúng. 

Vẻ mặt Diệp Nam Thiên bỗng trở nên nghiêm trọng. Hắn ta không biết chiêu này! 

Trường kiếm chắn trước người, sau đó Diệp Nam Thiên bỗng phóng một chiếc lồng khí. 

Canh kình trên lồng khí bắt đầu thay đổi, còn liên tục khuếch trương ra bên ngoài. 

“Tam sinh diệu kính!” 

Bát Phương Tiền Thánh là người đầu tiên nhận ra công pháp của Diệp Nam Thiên, sau đó ông ta ngạc nhiên nhìn Hoàn Vũ Thiên Thánh nói: “Đây chẳng phải võ kỹ thành danh của ông sao? Hoàn Vũ lão quỷ, thằng nhóc này không phải là con riêng của ông đấy chứ?” 

Hoàn Vũ Thiên Thánh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm lồng khí mà Diệp Nam Thiên mới phóng ra. 

Sức mạnh không ngừng lan rộng, cứ như là những đợt sóng dồn, đợt sau cao hơn đợt trước. 

Thấy chiêu này, Khổng Lâm bỗng nhiên nổi giận. 

“Tam Sinh Diệu Kính! Anh cũng dám múa rìu qua mắt thợ như vậy!” 

Đây là lần đầu tiên kể từ khi tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc, Khổng Lâm dùng chân hỏa. Hắn ta hét to! 

“Thanh Huyền Kiếm!” 

Theo thanh kiếm, Thanh Long hạ xuống, ánh sáng tràn ngập trời đất. 

Thanh Long đâm thẳng vào màn sáng của Diệp Nam Thiên, tiếng nổ vang lên, vang tận mây xanh. 

Đến mức mọi người đều cảm nhận được, mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển. 

Trận pháp trên hòn đảo nổi hoàn toàn bị bao phủ, lúc này kể cả trận pháp do các tôn giả nước Kình Thiên đồng tâm hiệp lực tạo ra, cũng sắp không thể chống đỡ. 

Đám đông liên tục lùi lại, một vài người có tu vi yếu hơn hoảng loạn chạy vào trong nhà. 

Trái lại, đám người Cửu Thiên đứng gần đó nhất lại không làm sao. Trận pháp dưới chân họ như một cái mai rùa cứng rắn, ngăn chặn tất cả mọi thứ. 

Cũng vì vậy nên khiến cho mấy người Cửu Thiên có cơ hội quan sát cuộc chiến giữa Khổng Lâm và Diệp Nam Thiên sau khi trường kiếm của họ lại va vào nhau. 

Thanh Huyền Kiếm Quyết của Khổng Lâm thật sự đã phá vỡ lồng ánh sáng bảo vệ của Diệp Nam Thiên. 

Tuy nhiên, Diệp Nam Thiên cũng không đơn giản như vậy. Ngay khi lồng ánh sáng bảo vệ vỡ, nó đã phát nổ. 

Nó khiến Thanh Long của Khổng Lâm nổ thành những đốm sáng, sau đó hai người lại tiếp tục dùng kiếm pháp để cận chiến. 

Chém, chặt, đâm, xiên. 

Ảo ảnh, phân thân, tấn công liên tiếp. 

Liên tiếp những bộ kiếm quyết xuất hiện như nước chảy mây trôi trong tay họ, còn nhanh như tia chớp. 

Sau mấy hơi thở, hai người lại đánh hàng trăm chiêu. 

Cửu Thiên nhíu mày, quan sát cuộc chiến của hai người. Rõ ràng chiêu kiếm giống hệt nhau như đều có cùng nguồn gốc. 

Thậm chí cách thu lực và đi đứng đều giống nhau. 

Có câu người yếu thường xem sự việc, còn người mạnh xem chi tiết. Cửu Thiên có thể dựa vào các kiếm quyết của hai người để suy đoán rằng hai người dùng chung một kiếm pháp. 

Khổng Lâm đang chiến đấu cũng rõ ràng hơn. 

Nếu Cửu Tự Liên Hoàn Kiếm và Lạc Vũ Kiếm không đủ để chứng minh điều gì. 

Vậy nhờ Tam sinh kiếm pháp, hắn ta đã có thể biết được một vài chuyện. Dù sao kiếm pháp này cũng là kiếm quyết thân truyền của Hoàn Vũ Thiên Thánh. 

Nếu Hoàn Vũ Thiên Thánh không đích thân truyền thụ, chắc chắn hắn ta cũng không thể luyện được thế này. 

Keng! 

Hai người lại tách ra, cùng rơi một sợi tóc. 

Khi này, Khổng Lâm không còn vẻ tự kiêu như trước, hắn ta chăm chú nhìn vào mắt của Diệp Nam Thiên, nói: "Anh cũng truyền nhân của sư phụ!" 

Diệp Nam Thiên khẽ cười, hai ngón tay vuốt nhẹ trên trường kiếm: "Đúng vậy, tôi Hoàn Vũ Tiểu Thánh - Diệp Nam Thiên!" 

Nói xong, không chỉ Khổng Lâm mà người trong thiên hạ đều bật cười. 

Ngay cả Hoàn Vũ Thiên Thánh cũng cười to! 

Thời buổi này, ít người dám tự phong mình là Thánh. Đặc biệt là khi đứng trước mặt người trong thiên hạ. 

Dù cho danh hiệu này nghe có vẻ khá hay nhưng chẳng ai gọi hắn ta như thế, vì Diệp Nam Thiên còn chưa lên đến cực hạn chứ đừng nói đến chữ Thánh? 

Bây giờ người trong thiên hạ chỉ coi danh hiệu này như một trò đùa mà thôi. 

Lúc này, Khổng Lâm ngước mắt nhìn về phía Hoàn Vũ Thiên Thánh đang đứng trên cầu vồng cách đó không xa. Hắn ta nhận ra sư phụ mình không hề tức giận, mà trái lại còn mỉm cười. 

Khổng Lâm lập tức hiểu ra, e rằng thân phận của Diệp Nam Thiên là thật. 

Khổng Lâm cắm trường kiếm xuống đất, rồi bỗng nhiên lấy một túi rượu, bắt đầu uống trước mặt mọi người. 

Đôi mắt hắn ta ẩn chứa ý cười, Khổng Lâm vừa uống vừa nói: "Hóa ra anh thật sự là huynh đệ đồng môn với tôi, hơn nữa, hình như anh phải gọi tôi là sư huynh đúng không?" 

Diệp Nam Thiên nói: “Thắng tôi trước rồi nói tiếp” 

Khổng Lâm đặt túi rượu xuống bên cạnh rồi nói: “Được, nói rồi đấy!” 

Nói xong, trên người Khổng Lâm lại xuất hiện ngọn lửa đỏ đậm. 

Cửu Thiên mở miệng, nói khẽ: “Hay lắm, còn cả loại ngũ hành thứ ba. Xem ra người này không chỉ có thân thể song ngũ hành. 

Diệp Nam Thiên cũng nhìn Khổng Lâm như thấy kẻ địch đáng sợ. Ngay lúc này, đột nhiên cả hòn đảo bắt đầu cuộn trào những con sóng lửa đỏ rực. 

Chỉ trong nháy mắt, hỏa long vô tận bắt đầu bay lên trời, cả thế giới hóa thành một biển lửa đỏ rực. 

“Sư đệ, có biết chúng ta chênh lệch lớn nhất ở đâu không?” 

eyJpdiI6IjFjS1MxeksyYWQ2RW0yQ1NnQkxEVVE9PSIsInZhbHVlIjoiVG1ZQkpMUkRlN2xURlI4SHFIeDdmbFFJWVpZZUJYdm0rdm9yV1wvV2dwTXc2UEoweEFwS2JadW1ITTlZdGdLNERFRTZVXC9IeTRRMGtseU9EVllNeWI5NTE2YUIxMUNTdEsrbFlJUU0wYjc0TUt1Z0pWVndFbG5OTFU5SmwrbXNPanhacHpXbWx5S3ZmM2Q2ZXNJY1N0M0l1TkQzZXRmQ2xoXC9LZ2M0VnZBTXlFVDB2WDloTG9EZFRsM1JEVkRXMXRlbVdkc1BieVJlKzl4dzBBWXJUUVVJMjk4blBlclIwS21OSjlUdWtRdDFoRk1rc2tXcE9ScDRhbUE4eHA2aTd1dmw5RUFyRms2Q3FBR0IzWHpZOEhSaTg0UWZcL2lzeDFWd0NyaVlXZ3ZtZjhhMHl2NVM3d29PUnZZZVZSWXpBT3JJYk5EdEhkaEFNUVdPYUFGamlLTXhxUT09IiwibWFjIjoiMDA2YjZjMDhmY2ZiNjMyZTcyN2ZhYTNiMzdjNGJmNWRiNTA5NTczYmM3NWRlNmFjNWU3ZmUwYmQ4ZDgwODA4MiJ9
eyJpdiI6IjVSaXdrRnFqYWRaWlZRREkyenhCT2c9PSIsInZhbHVlIjoiV3Rra2pKU2J1UTZQVnRrcHBjNHVcL3g5bG1MTkNUeFVVNk5qZ3F0QTNGNHJaVTlzS1l4RldQQlRTQ1wvcERxQ3puU0VJbXN4aUNXTFwvWEFrWkdnNkxla21ubGZ2T25NM0NIc05CTkhPRk9wY2RLYU00TWNTVU1yaWFnUWxmOXdSTmxnc1wvNklRbzl6NERsemJ6STkzMXRBR1dtUnZXbkJ3bEVvWkNEc0ZmVVhDQnlGR0NvRE9FWXRWczZqanFDWnc1OWxNYXI1V3VzZVVNNWRoZ0tWTFZBSDYxYXlWNkhiMzlIaVRvVjlOcU1Bemc9IiwibWFjIjoiOGVlNmRiMTdmMDRkNDgwNjk0ODUzMDJiNWM0MzBmNzI2YTIwZGE1MWJkZWZiZDMzNzg5NmZiMDU4MTRkZDlhMCJ9

Khổng Lâm cười nói: “Đúng vậy. Nếu anh không nhập tôn, tuyệt đối không phải đối thủ của tôi. Bây giờ anh có thể gọi tôi là sư huynh!"

Ads
';
Advertisement
x