Tả Tử Sâm lại giơ trường đao, định chém xuống móng rồng của Tiểu Hắc. 

Hắn ta nói được làm được, dám khinh thường hắn ta thì phải trả giá đắt. 

Nhưng Tiểu Hắc cũng không nằm im chịu chết, nó dùng đuôi hất bay cả Tả Tử Sâm và đạo của hắn ta. 

Cùng lúc đó, khi đánh trúng Tả Tử Sâm, hắc viêm bám trên đuôi nó cũng bao phủ cả người Tả Tử Sâm. 

Chỉ một lát sau, quần áo của Tả Tử Sâm bị đốt sạch, mùi thịt nướng bay ra xung quanh. “Đáng chết!” 

Canh kình cả người Tả Tử Sâm chấn động, nhanh chóng chắn hắc viêm bên ngoài cơ thể. 

Cả người hắn ta đỏ rực, phần trên hoàn toàn trần trụi, bên dưới bị đốt chỉ còn một nửa. 

May mà hắn ta phản ứng rất nhanh, nếu thêm một hơi thở nữa có khi hắn ta sẽ phải “Trần trụi gặp mọi người. 

Khóe mắt Tả Tử Sâm run rẩy, hắn ta chỉ vào Tiểu Hắc nói: “Quá đáng, ngươi thật là quá đáng!” 

Tiểu Hắc quay lại nhìn vết thương trên người mình, rồi phát ra tiếng gầm nhỏ. 

Hắc viêm chớp tắt trên miệng vết thương, ngay sau đó, không ngờ vết thương của nó hồi phục nhanh chóng. 

Khả năng hồi phục của nó giống hệt Cửu Thiên. 

Bị người kia đập một phát rồi chém một đao, nên Tiểu Hắc cũng rất tức giận. 

Miệng nó lẩm bẩm, lầm bầm cái gì đó. 

Tiếng rồng gào thét không nghỉ, trầm bổng du dương. 

Ngay sau đó, vảy rồng trên người Tiểu Hắc nhanh chóng hóa thành áo giáp. 

Móng rồng trở nên vô cùng sắc bén, cả người nó được bao phủ trong ánh sáng kim loại. 

“Biến thành Long Thần! Đây là thú hoang thượng cổ sao?” 

Trong đám đông, một góc tầm thường. 

Thật ra tông chủ Lê Hi và Lê Nhân Long cũng đang quan sát trận chiến này. 

Vừa thấy Tiểu Hắc biến hóa, Lê Nhân Long rất nhạc nhiên. 

Lê Hi cười nói: “Có tư chất của thánh thú, biến thành Long Thần có gì kỳ lạ. Tôi thấy nó còn có thể biến thêm một lần nữa!” 

Lê Nhân Long nghe vậy, càng ngạc nhiên hơn. 

Tam Thánh giả, đều hơi nhướng mày. 

“Đã lâu rồi mới thấy một con thú hoang có tiềm năng như vậy. Còn có thể tự biến thành Long Thần, con thú này đã được nuôi dưỡng đúng cách, sau này có thể trở thành Thần Thú một phương.” 

Bát Phương Tiền Thánh là người hiểu biết rộng, thậm chí ông ta còn biết về thú hoang. 

Hỗn Độn Võ Thánh hơi nheo mắt, nói: “Con hắc long có căn nguyên hỗn độn. Liệu nó đã ăn thứ đặc biệt gì chưa?” 

Hoàn Vũ Thiên Thánh nói: “Người mạnh, thú cũng tốt. Dạ Ảnh này, thực sự khiến người ta càng xem càng thích. 

Nhận xét của Tam Thánh khiến cho các quốc chủ phía sau không khỏi kinh ngạc. 

Đánh giá cao như vậy chứng minh tiềm năng của Cửu Thiên trong tương lai, thực sự chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ vô cùng. 

Các quốc chủ có mặt ở đây đều thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định sẽ không chọc đến tên Dạ Ảnh này. 

Nhìn Tiểu Hắc biến đổi, vô số người kêu lên sợ hãi, thay đổi như vậy chỉ có thể mô tả bằng cụm từ “Quá trâu bò” 

Tiểu Hắc mặc áo giáp kim loại, cơ thể to gấp đôi, ngay sau đó nó rồi bắt đầu lao tới tấn công Tả Tử Sâm. 

Mỗi bước đi của nó, đều khiến hòn đảo nổi rung chuyển mạnh mẽ. 

“Đến đây!” 

Tả Tử Sâm vung đao đón đầu! Hắn ta không hiểu cái gì là né tránh. 

Chạm trán trực tiếp mới là thứ hắn ta thích nhất! 

Bùm! 

Một người một con rồng lao vào đánh nhau, móng rồng kim loại của Tiểu Hắc tung bay, trông như võ kỹ, mỗi chiêu đều vô cùng mãnh liệt. 

Đây mới gọi là chủ nhân nào linh thú nấy. 

Đi theo Cửu Thiên lâu như vậy, nên mưa dầm thấm đất, trình độ võ kỹ của Tiểu Hắc cũng không giống võ giả bình thường. 

Chỉ cần nhìn vào độ thành thạo trong từng chiêu thức, thật sự có cảm giác như Cửu Thiên đang dùng kiếm pháp cơ bản. 

Chẳng qua, khi móng rồng hạ xuống, sức mạnh của nó càng thêm đáng sợ. 

Mỗi chiêu đủ để khiến một tòa nhà biến thành tro. 

Trường đao của Tả Tử Sâm nhanh như gió, hắn ta chém liên tục, thế nhưng đều bị Tiểu Hắc ngăn chặn. 

“Phá!” 

Tả Tử Sâm hét to, hắn ta lật lòng bàn tay, khiến trường đao to hơn gấp trăm lần. Sau khi hắn ta dùng phá khí đao, lập tức hất văng móng rồng của Tiểu Hắc. 

Bỗng nhiên Tả Tử Sâm bước lên hét to. 

“Quỷ quân trảm!” 

Nhát trường đao như bách quỷ dạ hành, ẩn chứa tiếng gào thét của hàng vạn linh hồn. 

Gió âm khí sinh ra hàn khí, cuốn sạch tất cả! 

Vô số bóng ma như đại quân ngàn đạo quỷ hồn tấn công Tiểu Hắc. 

Chiêu thức này trông giống pháp quyết của ma tu nhưng không có ma khí, mà chỉ toàn là sát khí dày đặc. 

Keng! Keng! Keng! Keng! 

Tia lửa bắn tung tóe, cơ thể khổng lồ của Tiểu Hắc cũng bị hàng ngàn bóng ma đánh ngã chỉ trong một chiêu. 

Sát khí đáng sợ, khiến mấy người Cừu Loạn đang quan sát bên ngoài hòn đảo nổi cũng phải đổi sắc mặt. 

Trán Giả Minh toát mồ hôi lạnh, nếu hắn ta trúng sát chiêu này, có khi đã biến thành một cái xác. 

Không ngờ áo giáp kim loại trên người Tiểu Hắc cũng bị quỷ ảnh đánh thủng một lỗ. 

Nhân lúc đó Tả Tử Sâm đến trước mặt Tiểu Hắc, hắn ta vung trường đao, canh kinh tăng vọt. 

Lúc này, sau lưng Tả Tử Sâm xuất hiện ảo ảnh khổng lồ. 

Nó có tám tay tám mặt, dữ tợn đáng sợ, rồi lại vô cùng uy nghiêm. 

Bên dưới là hoa sen đen, tay cầm thần binh, cùng lúc đó Tả Tử Sâm quát to. 

Hắn ta giơ tay chém xuống, cả trời đất tối sầm. 

Chỉ còn lại một ánh đạo sắc lạnh! 

“Tu La trảm!” 

Thấy nhát đao đó, cơ thể Tiểu Hắc bỗng thu nhỏ. 

Cơ thể khổng lồ hóa thành một chấm sáng đen, chắn trước mặt Cửu Thiên. 

Ánh đao mang lập tức phá vỡ trận pháp của hòn đảo nổi, khiến bầu trời chia đôi, chỉ còn lại một khe nứt hư không. 

Đám đông bên dưới chạy tán loạn, chỉ cần liếc mắt nhìn ánh đao này thôi cũng cảm thấy mắt đau đớn, cả người như trúng mười mấy nhát đao, chảy máu đầm đìa. 

Ầm! 

Đao khí nổ vang ở chân trời, sau đó tầm mắt mọi người mới từ từ khôi phục. 

Tả Tử Sâm cầm đao nhìn chằm chằm đằng trước. 

Lúc này, mọi người mới nhìn thấy, Cửu Thiên vẫn không sao, còn chấm sáng đen trước mặt hắn lại bắt đầu nhỏ máu. 

Sau vài tiếng rồng ngâm, bóng dáng Tiểu Hắc mới xuất hiện. 

Lúc này, Tiểu Hắc trông vô cùng suy yếu, cả người toàn là vết đao, dựa vào người Cửu Thiên. 

Từng giọt máu nhỏ lên tay Cửu Thiên. Mà lúc này, khí thế huyền diệu khó giải thích trên người Cửu Thiên cũng bắt đầu thu bớt. 

Tả Tử Sâm cười to, chỉ vào Tiểu Hắc nói: “Con rồng nhãi nhép, ngươi dữ lắm mà. Hứ, nếu chủ nhân của ngươi nghĩ, chỉ cần dựa vào ngươi cũng thắng được trận tiếp theo thì ta cũng chỉ có thể nói là Dạ Ảnh này quá ngây thơ! Ta chính là đao võ số một nước Tu La 

Vừa nói, Tả Tử Sâm lại đi về phía Cửu Thiên. 

Tả Tử Sâm nhanh chóng đứng trước mặt Cửu Thiên. 

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cửu Thiên, Tả Tử Sâm cười nhạo: “Anh thua như vậy đúng là rất bứt rứt, tôi thắng cũng chẳng vui. Anh cố ý hay đã xảy ra chuyện gì? Hừ, dù sao cũng chẳng liên quan đến tôi! Anh có thể nằm luôn được rồi!” 

Nói rồi, Tả Tử Sâm vung ngang sống đao. 

Hành động này của hắn ta rõ ràng định hất Cửu Thiên ra khỏi hòn đảo nổi! 

Keng! 

Bỗng nhiên, đạo của Tả Tử Sâm cách Cửu Thiên khoảng một thước. Nó bị một sức mạnh kỹ lạ chặn lại. 

Thân đạo run rẩy, phát ra tiếng leng keng. 

eyJpdiI6IkdUcUU3Y0FGWUJTVUdSRGtFZGFoTlE9PSIsInZhbHVlIjoiblMyUnRPelwvMVllQlwvZFJ6K0thT21sXC9nenF2Wkh1WjlCOUljTWl3bEFsMlFpZnVEekRMRGxCeGlkaDFqUjZMYllsMld2QW9vazJnS2NUOXZtRFwvV0hTMTlKTzNyYzVPaGN6UitnbTdYSzlOSVUzV0dsUjd2T1lUaWFibzVxZjg3czlaYXozY2ZsbGFFZnk4Y3dHYzE3WWZlc0FqbzlaKzJza2VTV2gxWlY4SWN1RVVmMWlobjVSQVpyaEZFalFudzdpMEdyWEpFYzVXbGpuQ1V1eHpYTlE9PSIsIm1hYyI6IjI4Mjc1Y2Y3ZDFkYzBlYzA4NzAxMzg3NzhlZjBiYTRiZjdmZmIyZjllZDA5ZGIzYWYzNmQwOTAzYmIyNGZjY2YifQ==
eyJpdiI6IkhXQUhuWTNyblc0RnhvR3JnN1lSdEE9PSIsInZhbHVlIjoiZVdaUGhFWEtFTnN0anpcL090dU9pRVU1RUZ3N2FDRjNBUm5tQkpkdm00UVJVTGFoSTdDZytsNHY3eUNsQkpXSUxOU29OcFBDeUFSbGx0dFR0U3lhTTIxb0QzUEFwTTUwcjkyc1Y1aUJ1U29iNVZnY1hzSitUS1hnRVYrWDZhRXRcL0I2ZWtGRkI3ejRZN29kV2hIUEczM3dCNUxQbzFPYVpyZG1nYlpZVEk5Q1k9IiwibWFjIjoiNWFmNDZmMTIxNzQ3MzZlZTNjYTgyZWQzZGY3OTdkNmY3NWY3YWIyYjQwMjI5OGNiNmJmYjIyYjRmMzBhMWM2ZiJ9

Bỗng nhiên, Cửu Thiên bừng mở mắt.

Ads
';
Advertisement
x