Đao phong gào thét, nhát đao này của Tả Tử Sâm có khí thế vô cùng hung hăng, không hề nương tay.
Nếu Cửu Thiên không tỉnh lại, chắc chắn hắn sẽ bị đạo của Tả Tử Sâm chém làm đôi.
Trong tình thế vô cùng nguy hiểm, bỗng một bóng đen nhảy ra khỏi người Cửu Thiên.
Keng!
Tia lửa bắn tung tóe, trường đao của Tả Tử Sâm bị bắn ngược lại.
Trước mặt hắn ta rõ ràng là một con hắc long đang được bao trùm trong ngọn lửa đen.
“Tiểu Hắc!”
Hàn Liên sư huynh vui mừng gọi nó.
Linh Bối, đại sư huynh và những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, nếu Cửu Thiên vẫn không tỉnh lại thì quá nguy hiểm. Rốt cuộc hắn đang làm cái quái gì vậy! Không ai hiểu rốt cuộc Cửu Thiên đang làm gì. Mọi người bàn tán xôn xao, nhiều người nảy sinh nghi ngờ khi Tiểu Hắc xuất hiện.
“Sao lại thế này, đó là linh thú của hắn sao? Trận so tài này cho phép dùng linh thú à?”
“Hình như là vậy nhưng Dạ Ảnh này làm sao thế? Hắn có muốn đánh nữa không?”
“Dáng vẻ này hình như hắn đang cảm ngộ. Chẳng lẽ lại lĩnh hội thiên đạo trong thời điểm này?”
"Hình như thật sự là vậy, người này có điên không? Trong lúc chiến đấu căng thẳng, mà hắn lại lĩnh hội thiên đạo. Hắn không sợ bị phản phệ sao?"
Hành động của Cửu Thiên khiến nhiều người kinh ngạc, hoài nghi, hoặc khinh thường.
Nhưng Cửu Thiên không thể nghe thấy điều gì.
Hơi thở hắn thu hẹp, Cửu Thiên hoàn toàn im lặng.
Sức mạnh trong cơ thể hắn tuôn trào như điên, sinh linh đại đạo theo máu Cửu Thiên lan ra khắp người.
Lúc này tất cả những điều chưa nghĩ ra đều bừng sáng trong đầu hắn như ánh sao trời, ánh sáng lóng lánh chói mắt, chiếu sáng cơ thể hắn.
Sức mạnh như cơn lũ, cọ rửa cả người hắn.
Khóe miệng Cửu Thiên hơi mỉm cười, một hơi thở huyền bí khó giải thích bắt đầu tỏa ra từ người hắn.
Ngay cả cơ thể Cửu Thiên cũng dần trở nên mờ ảo trong đất trời.
Thấy cơ thể mờ ảo của Cửu Thiên, những cường giả đã nhập tôn đều tỏ ra kinh ngạc.
Nhìn cảnh đó, ngay cả Tam Thánh cách đó không xa cũng hơi giật mình.
Bát Phương Tiền Thánh, chỉ vào người Cửu Thiên nói: “Đúng là đang ngộ đạo kìa. Hơn nữa đây không phải đạo bình thường!”
Hoàn Vũ Thiên Thánh và Hỗn Độn Võ Thánh cũng khẽ gật đầu.
Rõ ràng họ đều tán thành lời nói của Bát Phương Tiền Thánh.
Trong mắt ba người đều lóe sáng, có vẻ rất tò mò với đạo mà Cửu Thiên mới ngộ ra.
Ba người này, đều đã nhìn thấy rất nhiều cường giả trong thiên hạ, cũng chứng kiến muôn vàn loại đạo. Đạo khiến họ cảm thấy hứng thú chắc chắn không nhỏ như đạo ngũ hành.
Đây chắc chắn là đại đạo, hơn nữa còn rất đặc biệt, hoặc cực kỳ mạnh.
Vì phá quân chi đạo của Hàn Vĩnh Tường, cũng không khiến Tam Thánh tỏ ra hứng thú như vậy.
Trên hòn đảo nổi, Tả Tử Sâm ngơ ngác nhìn còn hắc long đằng trước.
Hắc viêm hừng hực đang đốt cháy thanh trường đao của hắn ta. Khi thấy ngọn lửa sắp cháy đến tay, Tả Tử Sâm lúc này mới cuống quít lau sạch hắc viêm của Tiểu Hắc.
Tả Tử Sâm nhíu mày, phun nước bọt, nói to: “Dạ Ảnh, anh đang chơi tôi đấy à? Sao lại sai một con thú hoang đến đánh với tôi. Rốt cuộc anh còn khinh thường tôi đến mức nào?”
Cửu Thiên ngồi im như một tảng đá, nghe thấy Tả Tử Sâm nói như vậy, trên mặt rồng của Tiểu Hắc cũng tỏ ý không vui.
Đùa à, Hắc viêm ma long đánh với ngươi mà ngươi còn khó chịu, đang khinh thường bổn long sao?
Tiểu Hắc lập tức giơ chân trước.
Tả Tử Sâm vội vàng dựng đại đao chắn trước người, cảnh giác nhìn Tiểu Hắc.
Khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng Tiểu Hắc sẽ dùng móng rồng đập hắn ta hoặc phóng hắc viêm.
Nhưng không ai có thể ngờ Tiểu Hắc lại giơ hai ngón giữa rồi bay quanh Tả Tử Sâm!
Nhờ quầng sáng, mọi người đều có thể nhìn rõ vẻ mặt khinh thường của nó.
“Ấy...
Mọi người im lặng, hiếm khi tất cả đều yên lặng, há hốc miệng nhìn Tiểu Hắc.
Có lẽ trong đời họ chưa từng nhìn thấy con rồng nào thô bỉ như vậy!
Nam Cung Lệ lấy bàn tay đỡ trán, không dám nhìn thẳng. Đúng là người nào nuôi thì linh thú cũng giống như thế. Lần này Cửu Thiên quá mất mặt.
Mấy người Vũ Hoàng Yến, Linh Bối và Hàn Liên sư huynh bỗng bật cười.
Trong đó, Hàn Liên sư huynh cười to nhất.
Hắn ta ôm bụng, chỉ vào Tiểu Hắc, cười đến tắt thở.
“Có triển vọng rồi, Tiểu Hắc ngày càng thông minh, tư thế này rất chuẩn!”
Khóe miệng Đại sư huynh run rẩy, thế nhưng hắn ta cố ép mình không được cười to.
Đại sư huynh tát một phát lên đầu Hàn Liên, nói: “Cười cái gì mà cười. Đều học thói xấu của đệ!”
Hàn Liên ôm đầu, ngạc nhiên nói: “Chuyện này liên quan gì đến đệ?”
Trên lầu các phía xa, Phong Thiên công tử cũng cười như sắp chết.
Hắn ta vừa cười vừa vỗ tay nói: “Hay, hay, hay. Tôi rất thích con rồng này!”
Vài vị trưởng lão phía sau cũng bật cười, họ chưa từng thấy con rồng nào thông minh như thế. Không chỉ giơ ngón giữa, còn bay lượn xung quanh thêm cả vẻ mặt đó, đúng là chẳng khác con người.
Tả Tử Sâm ngạc nhiên một lúc lâu, dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao hắn ta lại bị một con rồng khinh thường?
Ngay sau đó, cuối cùng Trái Vân Đông cũng bừng tỉnh. Hắn ta tức run người, chỉ trường đao vào đầu Tiểu Hắc, chửi ầm lên: “Á à, con rồng chết tiệt, ngươi dám khinh thường ta à. Mẹ nó, chủ nhân ngươi còn không dám làm như vậy với ta, thế mà ngươi lại dám giơ ngón giữa với ta. Hôm nay ta phải chặt móng vuốt của con rồng chết tiệt nhà ngươi!”
Tả Tử Sâm tức muốn hộc máu.
Bị một con thú hoang khinh thường khiến hắn ta mất sạch thể diện. Dù hôm nay có thắng hay không, e rằng hình ảnh ban nãy đều sẽ lan truyền khắp thiên hạ.
“Thần Vực Đao, trảm!”
Đạo mang nháy mắt nổ tung, trời đất vang tiếng sấm, sau đó mây chia làm đôi, đất nứt thành bốn.
Tiểu Hắc cũng gầm lên giận dữ, nó ngẩng đầu, phun một hắc viêm đậm đặc.
Trong chốc lát, không gian tan vỡ, nơi hắc viêm đi qua, đều biến thành tro bụi.
Đao mang mạnh mẽ va vào hắc viêm, tiếng nổ mạnh vô cùng vang dội!
Ầm! Ầm! Ầm!
Trời sụp đất nứt, vật đổi sao dời, mặt trời mặt trăng không còn ánh sáng,
Hai ánh sáng một đen một trắng xoay tròn, lao thẳng về phía chân trời.
Cùng với đó, không ngờ trường đao của Tả Tử Sâm xuyên ánh sáng, chém lên người Tiểu Hắc.
Móng rồng của Tiểu Hắc cũng vỗ vào người hắn ta!
Phut!
Máu tươi phun trào, máu rồng bắn như mưa rơi xuống hòn đảo nổi.
Đôi mắt của Tiểu Hắc lộ ra bên ngoài, thế nhưng móng rồng của nó lại bị Tả Tử Sâm chặn lại.
Ánh mắt Tả Tử Sâm đầy hung ác, lúc này cơ bắp cả người hắn ta căng cứng, trên các vết thương đều đang phát sáng.
Tả Tử Sâm nhấc Tiểu Hắc lên bằng một tay.
Tả Tử Sâm nói to: “Con rồng nhãi nhép mà cũng dám cản ta. Chết đi!”
Ngay lúc ấy, khóe mắt Cửu Thiên hơi run run! a
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất