Mặt đất dưới chân rung chuyển, phát ra tiếng động ầm ầm.
Trong bóng tối, giơ tay cũng không thấy năm ngón tay, cả đất trời đều mất đi ánh sáng.
Trạng thái như vậy kéo dài khoảng mười hơi thở, sau đó đất trời mới lại xuất hiện ánh sáng.
Khi tất cả mọi nơi đều có ánh sáng như lúc đầu, đập vào mắt mọi người là hòn đảo nổi tan hoang và hai bóng người một đứng một nằm trên hòn đảo nổi.
Có điều, gần như tất cả mọi người không ngờ, người đứng lại là Diệp Nam Thiên, còn người nằm là Khổng Lâm.
Máu Khổng Lâm chảy ào ạt, hắn ta giơ tay túm lấy túi rượu lõm sâu dưới đất, uống một ngụm rượu.
Sau đó, rượu và máu phun ra từ miệng và mũi của hắn ta, Khổng Lâm sờ cơ thể đang đổ máu không ngừng, nói: “Bất Diệt Thể cũng không ngăn nổi sức mạnh của anh. Tiểu sư đệ, anh thắng!”
Sắc mặt Diệp Nam Thiên hơi tái nhợt, có vẻ cũng có chút đuối sức.
Nhưng ánh sáng trong mắt hắn ta lại rực rỡ như thần quang.
“Đừng mong chờ đến việc tôi gọi anh là sư huynh, đợi bao giờ anh thắng tôi rồi nói tiếp!”
Diệp Nam Thiên cười rạng rỡ.
Khổng Lâm cũng nhếch miệng cười: “Không thành vấn đề. Chẳng qua anh có thể nói cho tôi biết, ban nãy sao anh có thể tránh được chiêu của tôi không?”
Diệp Nam Thiên trả lời: “Bí mật!”
Khổng Lâm thờ ơ “Ồ” một tiếng, sau đó lắc túi rượu, ném sang một bên.
“Đây là loại rượu dở nhất mà tôi từng uống.
Nói xong, đầu Khổng Lâm nghiêng sang một bên, ngất xỉu.
Diệp Nam Thiên giơ tay, luyện khí sĩ nước Kình Thiên nhanh chóng bay đến, mang Khổng Lâm đi.
Tam Thánh nhẹ nhàng vỗ tay, đám đông liên tục hoan hô.
Chỉ có quốc chủ nước Hoàn Vũ thở ngắn than dài, có vẻ hơi mất mát.
Vốn dĩ ông ta còn tưởng Khổng Lâm có thể đại diện cho nước Hoàn Vũ đánh đến trận cuối cùng, thế nhưng hắn ta thật sự chỉ có thể đi được đến đây.
Quốc chủ nước Hoàn Vũ quay lại vỗ tay chúc mừng quốc chủ Phong Vũ.
Quốc chủ nước Phong Vũ cười đến mỏi miệng, quả thật còn vui hơn lấy được bảo vật.
Có cái gọi là cố ý trồng hoa, hoa không nở; Vô tình trồng liễu, liễu lại xanh.
Thế sự vô thường, cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi.
Diệp Nam Thiên cũng được người khác mang đi. Có vẻ dù hắn ta chiến thắng nhưng cũng có chút may mắn. Cả người hắn ta đã không thể di chuyển.
Nếu Khổng Lâm có thể đứng dậy, vậy thắng thua còn chưa rõ.
Trận chiến đầu tiên kết thúc, hòn đảo nổi Hoàng Thành vốn dĩ nguy nga tráng lệ, vô cùng rộng lớn, lúc này lại biến thành một đống đổ nát.
Trên mặt đất có nhiều vết nứt, thật sự không nỡ nhìn thẳng. Khiến người ta có cảm giác chỉ cần bước lên cũng có thể sụp đổ.
Ngay lúc này, một đám luyện khí sĩ của hoàng thất nước Kình Thiên xuất hiện.
Khi ánh sáng nguyên khí sáng lên, tất cả những hòn đá bị phá hủy nhanh chóng bay về vị trí cũ, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy tất cả vết nứt đang khôi phục với tốc độ điên cuồng.
Chỉ một lát sau, không nhờ hòn đảo nổi lại khôi phục như lúc ban đầu.
Không thể không nói, trong vài lĩnh vực, pháp quyết của luyện khí sĩ còn hữu dụng hơn võ giả.
Ít nhất, hầu hết võ giả không thể chữa trị những thứ đã bị phá hủy. Ngay cả chỉ một cục đá cũng không thể làm được!
Trận pháp dưới chân lại lóe sáng, tám người còn lại lại bị trận pháp kéo lên hòn đảo nổi Hoàng Thành.
Ngay sau đó, con rùa lại xuất hiện!
Ban nãy không biết nó trốn đi đâu. Nhưng chắc chắn nó không trốn bên dưới hòn đảo nổi, nếu không đã nổ tung.
Con rùa không hề nhúc nhích, thanh kiếm vàng trên lưng nó lại chuyển động.
Mọi người nhìn chằm chằm thanh kiếm vàng, chỉ có Cửu Thiên vẫn còn nhắm mắt.
Bên dưới, Hàn Liên đứng trong đám đông, chỉ vào Cửu Thiên nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao sư đệ lại nhắm mắt? Đệ ấy đang định gian lận để chọn đối thủ cho mình sao? Không hay lắm đâu, có rất nhiều người đang nhìn đấy.
Linh Bối lắc đầu nói: “Không phải, anh ấy đang giác ngộ. Mỗi khi anh ấy hiểu ra điều gì, em đều thấy anh ấy có dáng vẻ thế này. Trời ơi, chẳng lẽ anh ấy định...
Có vẻ Linh Bối đã đoán ra gì đó, mấy người Hàn Liên sư huynh cũng nghe hiểu lời Linh Bối nói, vội vàng ngạc nhiên nhìn lên trên.
Ở một nơi khác, Vũ Hoàng Yến vỗ Nam Cung Lệ: “Đường chủ làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
Nam Cung Lệ lắc đầu nói: “Tôi không biết, cứ nhìn là được.”
Vũ Hoàng Yến lập tức nhíu mày.
Thanh kiếm vàng trên lưng con rùa từ từ dừng lại, mũi kiếm bỗng chỉ trúng Tả Tử Sâm!
Ban đầu Tả Tử Sâm hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía chuôi kiếm.
Ngay sau đó, mọi người thấy rõ ràng chuối kiếm đang chỉ thẳng vào Cửu Thiên!
Quầng sáng trên bầu trời lại xuất hiện, hình ảnh của Cửu Thiên và Tả Tử Sâm chiếm cả bầu trời.
“Ha ha! Trời xanh có mắt, đúng là muốn tôi đấu với anh. Lần này tôi xem anh còn chạy đi đâu nữa!”
Tả Tử Sâm mừng như điên.
Hắn ta muốn đánh một trận với Cửu Thiên từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng thành hiện thực.
Sau khi Tả Tử Sâm bị một quyền của Cửu Thiên đánh bay ở núi Tứ Giới, trong lòng hắn ta đã canh cánh chuyện này từ rất lâu.
Hắn ta cũng không phải người rộng lượng. Nếu người khác khiến hắn ta bị thua thiệt, chắc chắn hắn ta sẽ tìm cơ hội trả thù. Đó chính là cách làm của hắn ta.
Có gì còn tốt hơn là lấy lại thể diện trước mọi người trong thiên hạ.
Tả Tử Sâm đột nhiên rút đao, cùng lúc đó những người khác cũng vội vàng rút lui. Trên hòn đảo nổi, chỉ còn lại Cửu Thiên và Tả Tử Sâm.
Nhưng Cửu Thiên vẫn nhắm mắt không hề nhúc nhích, lúc này canh khí và thế giới chi lực đang điên cuồng xoay chuyển trong người hắn. Nhìn từ bên ngoài, không thể biết được điều gì đang diễn ra. Nhưng trong cơ thể Cửu Thiên, đang như một cuộn chỉ rối. Ngoài Cửu Thiên, không ai biết rốt cuộc tình trạng của hắn như thế nào.
Tả Tử Sâm nhìn Cửu Thiên không nói gì, quát to: “Nhanh lấy vũ khí của anh ra đây, để chúng ta đánh thoải mái một trận. Đừng nghĩ rằng chỉ cần nhắm mắt là có thể tỏ ra ngầu. Tôi nói cho anh biết, điều này phụ thuộc vào gương mặt!”
Nói rồi Tả Tử Sâm chỉ vào gương mặt to lớn của mình. Dáng vẻ không biết xấu hổ đó khiến rất nhiều người bật cười.
Nhưng Cửu Thiên dường như hoàn toàn không nghe thấy lời hắn ta, hắn vẫn đứng yên ở đó. Hắn không hề phóng canh kình hay bất cứ thứ gì để bảo vệ, cũng chẳng rút trọng kiếm Vô Phong.
Tả Tử Sâm nhìn trái nhìn phải, hắn ta gãi đầu nói: “Sao vậy? Trận đấu đã bắt đầu rồi, sao người này vẫn không nhúc nhích?”
Hắn ta hoang mang nhìn xung quanh, cứ như đang hỏi xem rốt trận đấu đã bắt đầu hay chưa?
Quốc chủ Kình Thiên trả lời: “Bắt đầu rồi, có thể ra tay!”
Sắc mặt Tả Tử Sâm lập tức trở nên xấu xí, hắn ta cầm đại đao chỉ về phía Cửu Thiên nói: “Quá đáng quá rồi đấy, coi thường người khác vừa thôi. Nếu anh cứ thế thì tôi sẽ ra tay thật đấy!”
Nghe vậy cuối cùng Cửu Thiên mới di chuyển. Ngay khi khi mọi người nghĩ rằng Cửu Thiên sắp mở mắt rồi rút ra vũ khí.
Cửu Thiên lại từ từ ngồi xuống, đúng vậy, hắn đang thong thả ung dung ngồi dưới đất.
Bình tĩnh như đang thật sự tu luyện!
Đám người Linh Bối, Hàn Liên lập tức trợn tròn mắt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất