Lần vung bút này, gọi là điểm tinh(điểm mắt). 

Bút lạc phá vạn pháp, khiến Nhậm Ngữ lập tức sụp đổ, chút sức mạnh cuối cùng cũng bị một bút của Hoàng Phủ Tường phá tan. Cả người hắn ta không còn chỗ nào lành lặn, bỗng nhiên hắn ta ngã xuống đất! 

Hoàng Phủ Tường cũng có vẻ chẳng kẻ hơn chỗ nào, sau khi Nhậm Ngữ hét một chứ ‘Nổ. 

Cả người hắn taai co giật, liên tục vặn vẹo. 

Cả người hắn ta phát ra âm thanh như tiếng đậu nổ, máu tuôn không ngừng. 

Hai người cùng ngửa mặt ngã xuống đất. 

Lúc này trận pháp bảy màu cũng vỡ vụn, đỉnh Linh Lung cũng bay thẳng về chỗ Nhậm Ngữ. 

Hòn đảo nổi đã bị hai người họ phá hủy hoàn toàn từ lâu. 

Cho nên hai người này rơi thẳng xuống đất, tạo thành hai cái hố hình người. 

Không thể không nói, dù là luyện khí sĩ nhưng cơ thể họ cũng khá khỏe, rơi cao như vậy nhưng vẫn không trở thành thịt nát. 

Mọi người đều rướn cổ, bước lên quan sát hai người này. 

Lúc này, những người đang trốn trong nhà đều rối rít chạy ra, muốn xem rõ đầu đuôi. 

Rất nhiều người bị chắn đằng sau nên không thấy rõ tình hình, họ bắt đầu kêu to. 

“Ai thắng?” 

“Rốt cuộc ai thắng?” 

Không ai có thể trả lời cho bọn họ. 

Vì mọi người cũng không biết rốt cuộc ai thắng. 

Cây bút trong tay Hoàng Phủ Tường rơi sang một bên, hắn ta nằm dưới đất liên tục thở dốc, trông hắn ta vẫn còn chưa ngất xỉu nhưng cũng không thể đứng dậy. 

Tình hình của Nhậm Ngữ cũng chẳng khá hơn chút nào, cả người hắn ta không có chỗ nào lành lặn. 

Nhất là là đòn cuối cùng còn bị Hoàng Phủ Tường đâm trúng ngực, xuất hiện một cái lỗ lớn. Đúng là lạnh thấu tim. 

Hắn ta còn chưa ngất xỉu đã là khá lắm rồi. 

“Anh còn có thể nhúc nhích không?” 

Hoàng Phủ Tường khẽ gọi Nhậm Ngữ. 

Nhậm Ngữ run rẩy trả lời: “Tôi cũng không tin anh còn có thể di chuyển. Có giỏi thì anh đánh tôi đi 

Hoàng Phủ Tường trả lời: “Anh bảo tôi đánh thì tôi phải đánh sao. Nam tử hán đại trượng phu, tôi không thể nhúc nhích đấy, anh làm gì tôi thì làm” 

Nhậm Ngữ nói: “Còn chẳng đứnggi dậy nổi mà vẫn nói nhảm nhiều như vậy. Anh chờ đó, tôi sẽ đánh chết anh” 

Hoàng Phủ Tường cười nói: “Tôi chờ. Giờ tôi cảm thấy rất mát mẻ!” 

Nhậm Ngữ nói: “Anh cũng cảm thấy cực kỳ thoải mái đúng không?” 

Rõ ràng là hai tôn giả, thế mà giờ đây lại đấu võ mồm. Có cái gọi là thua người không thua trận, chắc để ám chỉ họ. 

Tam Thánh nhìn về phía Kình Thiên quốc chủ. Lúc này Kình Thiên quốc chủ chậm rãi đứng dậy, cất cao giọng nói: “Đúng là một trận đấu xuất sắc. Tài nghệ và khí thế mà hai vị thể hiện quả đúng là phong thái của nước Đan Thánh và nước Vạn Tôn” 

Khi Kình Thiên quốc chủ lên tiếng. 

Bên dưới, Hoàng Phủ Tường đã bắt đầu nói to: “Có giỏi thì anh cắn tôi đi, anh cắn đi!” 

Nhậm Ngữ cũng chửi ầm: “Thằng nhãi chết tiệt, chuyện này còn chưa xong đâu, anh cứ chờ đó. 

Hai người này mắng chửi rất điêu luyện. 

Mấy người Cửu Thiên bật cười, liên tục lắc đầu. 

Còn đâu là luyện khí sĩ cao quý! 

Hai người họ đã dạy một bài học cho người trong thiên hạ. Đó là luyện khí sĩ vào lúc tức muốn hộc máu, cũng sẽ ăn nói thô lỗ giống như võ giả. Thậm chí trình độ mắng chửi còn chẳng bằng võ giả. 

Chí ít nếu để Hàn Liên sư huynh mắng, chắc chắn kẻme còn lại đã tức đến ngất xỉu. 

Kình Thiên quốc chủ dong dài một lúc lâu, cuối cùng nói: “... cho nên, tôi nghĩ, trận đấu này hòa nhau, hai vị chẳng phân thắng thua!” 

Câu nói này, lập tức khiến Nhậm Ngữ và Hoàng Phủ Tường đều ngậm miệng. 

“Hòa nhau! Ha ha, hai người đều bị loại!” 

Phong Tuấn Kiệt tỏ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa. 

Nghe vậy Nhậm Ngữ lập tức khó thở, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hòa nhau? Tôi mà bị loại?” 

Nhậm Ngữ phụt máu, ngất xỉu. Rõ ràng không muốn chấp nhận sự thật rằng mình đã bị loại. 

Hoặc nói cách khác, hắn ta không muốn chấp nhận sự thật rằng mình và Hoàng Phủ Tường chẳng phân thắng thua. 

Sắc mặt Hoàng Phủ Tường khá hơn rất nhiều. Sau khi nghe vậy hắn ta có cảm giác như trút được gánh nặng. 

Hắn ta nằm dưới đất, la lớn: “Vợ ơi, khiêng anh về! Anh không thua, trận này hòa. Tối nay anh muốn ăn mì, một bát to!” 

Một người phụ nữ có dáng vẻ xinh đẹp bước ra từ trong đám đông. 

Cô ta nắm tóc Hoàng Phủ Tường kéo đi, vừa đi vừa nói: “Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn thôi. Còn chẳng vào nổi top ba, xấu hổ muốn chết. Anh còn muốn ăn bát to hả? Về cho anh bát nhỏ đã là tốt lắm rồi!” 

Hoàng Phủ Tường rên rỉ, bị vợ mình kéo đi. 

Thấy cảnh này, Cửu Thiên kinh ngạc nói: “Vợ hắn ta trông còn mạnh hơn hắn ta. Tôi thấy ban nãy hắn ta bị đánh thê thảm như vậy nhưng cũng không hề phát ra tiếng hét như heo bị chọc tiết!” 

Phong Tuấn Kiệt gật đầu nói: “Nhìn người không thể chỉ xem mặt” 

Nhậm Ngữ cũng nhanh chóng được người khác khiêng đi, trận so tài thứ tư cứ như thế mà kết thúc. 

Bốn trận trước, ba người Diệp Nam Thiên, Cửu Thiên, Phong Tuấn Kiệt thăng cấp. Trận của Hoàng Phủ Tường và Nhậm Ngữ không có ai chiến thắng. Điều đó có nghĩa, trận thứ năm rất quan trọng. 

Nếu xuất hiện người thắng, vậy sẽ bước vào trận chiến của top bốn. 

Nếu vẫn ngang bằng như lúc nãy, thì ba người Cửu Thiên, Diệp Nam Thiên, Phong Tuấn Kiệt sẽ chính thức trở thành ba cường giả trẻ tuổi mạnh nhất thiên hạ. Hơn nữa họ cũng sẽ luân phiên đấu với nhau. 

Chỉ trong giây lát, Hoàng Thành hòn đảo nổi trên trời lại khôi phục như cũ. 

Bị nổ như vậy nhưng vẫn có thể khôi phục. Chỉ có thể nói, luyện khí sĩ nước Kình Thiên thật sự rất giỏi. 

Hoặc đổi cách nói khác, luyện khí sĩ ma tu quá mạnh! 

Con rùa lại xuất hiện, lần này thanh kiếm vàng trên lưng nó không cần xoay tròn. 

Vì chỉ còn lại hai người cuối cùng, Cừu Loạn và Tô Mạn! 

Khi hai người đứng trên hòn đảo nổi, đám người ồn ào tự động im lặng. 

Ngay cả Cửu Thiên cũng tập trung đến mười hai phần, chuẩn bị quan sát kỹ trận chiến này. 

Đây là lần đầu tiên Tô Mạn chiến đấu với cường giả thật sự. 

Chỉ cần Cửu Loạn không phải loại có tiếng không có miếng, vậy trận đấu này hắn ta sẽ gây phiền phức to cho Tô Mạn. Lúc này sắc mặt quốc chủ nước Long Võ vô cùng nghiêm túc, ông ta nắm chặt nắm đấm, trong mắt lóe ánh sáng hung ác. 

Ông ta thật sự không ngờ Cừu Loạn sẽ đấu với Tô Mạn. Vì chiến tích lúc trước của Tô Mạn thật sự quá đáng sợ. 

Người từng chiến đấu với cô ta hầu như đều đã chết. 

Ông ta thật sự không muốn thấy Cừu Loạn cũng sẽ có kết cục như vậy, tuy rằng thật ra ông ta rất tin tưởng Cừu Loạn. 

Trên hòn đảo nổi, Cừu Loạn rút kiếm của mình, gương mặt hắn ta anh tuấn, dáng người phóng khoáng, vẻ mặt lạnh lùng, thật sự có thể nói là hoàn hảo. 

Tô Mạn nhìn hắn ta, ánh mắt hơi phức tạp: “Đẹp trai như vậy, tôi thật sự có chút không nỡ giết anh. 

Cô ta vừa nói xong, mấy người Cửu Thiên đều rất ngạc nhiên. 

Cửu Thiên nói: “Nhìn mặt để quyết định cũng thật quá đáng! Lần trước Tô Mạn còn ồn ào khăng khăng muốn giết tôi. Đây chắc không phải có liên quan đến mặt mũi chứ?” 

Cửu Loạn nhíu mày nói: “Cứmm dốc hết sức mình, nếu cô có thể giết tôi thì cứ giết đi. Tôi chỉ sợ cô không thể làm được!” 

eyJpdiI6Im5VZ3pwSURGcmZQNnZqYlJpUjJcL2FBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlBDQk9pQURZSXVIcGdyOEhLbnI0OVNWdGJZRjZNVEFsYmJPaFBQYXE2Q2xMVFZkbHVrTFJySkZRR0VvU1V0d2NzbHhGUXR0aFZsaHVmdWNZamU2SmtLMFwvS1RFbXJ2UUlNSkFLTXI0SnZFWmF0WkpCekk5T0tjU2JoU1RnTzBxNVd0NEFZK0FSaGt5OXVhNndIYVwvY1JlVjBTcmprNzhIRnl4NnZhVHU3OGVcL2JYcTVmXC9HSmJlY3pFVXlQSDFEZ1wvZUVBbUsza0twNWRsU1BWdE5SVWJEbUUxalN0Z3Z2cEdwMmkyTG41QiswQ1QxOTJxc29YYm9iWnRYTmMyNlRQWXF6YUxYeVNCNmxTMnFxZDZwREF0MGdONzhnS0ZDNTRhc0w1MFRZc0JuN1p0ekphNFlTZHJqWGRwRTFTSmsxa0xWMHpCZWo1VXBKTG16bDZNdkYyZkE4RitVUFh4UHRWd1FoSGdXY2xMazJ1SUg5SlUzWldFaDgzaEx5bDdDdmZFWFQwUTFmWUN2VDlNRjNja05lZGMxQ1Uxc0M2b0RnNEIyM3pmejNvK1pOOD0iLCJtYWMiOiI3NGQzODJhOWE3ZDAzMWI2YmUzMGNjOWFmZDliOWRmYTNjYmYzNDU0ZjhkNDI0NmQyNDMyMWE0ZmI0NjQ3YmJmIn0=
eyJpdiI6Ik5CdHhQYmNHU0VJYXZiZFZXRk9Tc2c9PSIsInZhbHVlIjoibWRxQ0hFQ0YxdWNBWGZtZW81UkVvV1VpOEVtK1VVbVFISkYwdDIrbDFrRjd3dENZZWdyNjl1UlwvcDJHOCtYcmxqM2g4cGl4NjNKODFTQklodGhNUDVsSEMycFNyZzA4MFN3U0NxbHArdXg1U05GZVNhb3dMMmhHWkFueFJ6NU5CYVF6b1JmTFdPbnFnbTNldzg4Szc1XC8yY2xWem9NRDkwNWp3WGNxOFV5cit4MWpRN2VUS1h2ZjlkQ1JJZ3BVZGQiLCJtYWMiOiI5MTIzNGU5MGU2NzViNTU2NzBjM2RiMDViZDhlNTczZjI2MTVkYWMyZDcwZTQ1OWM0Mjg4OWY4ODY0ZDZlZDE1In0=

Ngay sau đó, đất trời thay đổi.

Ads
';
Advertisement
x