Cừu Loạn vẫn không thể nói ra lời cuối cùng. 

Hắn ta trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Tô Mạn. 

Rõ ràng, trong lúc giao đấu chiêu cuối cùng, hắn ta đã phát hiện ra điều gì đó. 

Nhưng tiếc là từ ma tu mà hắn ta nói ra không rõ, âm thanh rất nhỏ, hầu như tất cả mọi người đều không nghe thấy. 

Tô Mạn lạnh lùng nhìn Cừu Loạn ngã xuống đất, cuối cùng còn đánh thêm một chưởng. 

Chưởng này đánh thẳng vào đầu Cừu Loạn. 

Cả người Cừu Loạn lập tức chấn động, đầu lõm vào, yếu ớt ngã xuống đất, sự sống nhanh chóng biến mất. 

“Trời ơi!” 

“Lại giết người rồi!” 

“Người phụ nữ này thật sự không sợ đắc tội với cả thiên hạ sao!” 

Tô Mạn giết người một cách dứt khoát, sạch sẽ khiến một đám người hét lên, một đám khác lại thở dài. 

Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ta làm chuyện như thế này, từ khi cuộc thi đấu vạn phương chư quốc bắt đầu, số lượng cao thủ chết trong tay cô ta không chỉ có một hai người. 

Mặc dù mọi người vẫn đang hò hét ầm ĩ, nhưng cũng không quá kinh ngạc. 

Vẻ mặt thờ ơ, Tô Mạn không thèm nhìn Cừu Loạn nữa. Bay lên rời đi, không cần người khác tuyên bố chiến thắng của cô ta. 

Thái độ ngạo mạn, hành vi ngông cuồng như vậy nhưng không ai dám nói gì. 

Dù sao người ta cũng có thực lực, ở thế giới này, người có thực lực chính là vua. 

Tam Thánh vẫn rất bình tĩnh, không cảm thấy vui sướng vì chiến thắng của Tô Mạn, cũng không cảm thấy tiếc nuối vì sự thất bại của Cừu Loạn. 

Nhưng biểu hiện của Long Võ quốc chủ có chút không đúng. 

Ông ta không tức giận, ngược lại còn bay lên hòn đảo nổi, đích thân đưa Cừu Loạn trở về. 

Cùng lúc đó, liên tục đút vào miệng Cừu Loạn hai ba bình đan dược. 

“Đút đan dược cho người chết. Long Võ quốc chủ này cũng rất đáng thương” 

Phong Tuấn Kiệt liên tục lắc đầu, rõ ràng có chút không nhìn được nữa. 

Cửu Thiên nhìn chằm chằm Cừu Loạn đang nằm trên mặt đất, đột nhiên cười nói: “Hắn ta vẫn chưa chết!” 

Câu nói này khiến Phong Tuấn Kiệt cực kỳ hoảng sợ. 

Hắn ta chỉ vào Cừu Loạn nói: "Đã bị đánh thành thế này rồi còn chưa chết? Trong cơ thể hắn ta chắc chắc đã bị đánh vỡ nát rồi, Tô Mạn sẽ không phạm phải sai lầm như thế này." 

Cửu Thiên nói: "Cô ta chắc chắc không phạm phải sai lầm như thế này. Nhưng cô ta cũng quên Cừu Loạn không phải là một người bình thường. 

Cửu Thiên mỉm cười, tình hình mà hắn nhìn được khác với những người khác. 

Hắn có sinh linh đại đạo, có thể nhìn rõ ràng mọi chuyện, thực ra sự sống trong người Cừu Loạn vẫn chưa hết. 

Mặc dù lúc nãy bị một chưởng của Tô Mạn đánh tan tác, dường như bị rút cạn khỏi cơ thể, cuối cùng biến mất hoàn toàn. 

Nhưng, những sự sống kia lại được ngưng tụ lại một cách rất kỳ lạ. Bọn chúng tập trung hết ở vị trí đan điền của Cừu Loạn. Nếu như Cửu Thiên không nhìn nhầm, vị trí kia có lẽ là vị trí của long châu. 

Không sai, một long nhân mạnh như Cừu Loạn, thực ra tương đương với thần long thật sự. 

Hắn ta cũng có long châu! 

Đối với Cừu Loạn mà nói, nơi quan trọng nhất không phải cơ thể bị phá hủy như thế nào, thậm chí thần hồn bị tiêu hủy như thế nào. Chỉ cần long châu bổn mệnh vẫn còn, hắn ta sẽ không chết. 

Bỏ qua điểm này, Tô Mạn sao có thể giết chết được Cừu Loạn. 

Đây cũng là nguyên nhân Long Võ quốc chủ không nổi giận, ông ta lao đến cứu Cừu Loạn trước. 

Cơ thể bị hủy diệt, đối với một người đã nhập tôn từ lâu mà nói cũng không phải là một vết thương quá lớn. 

Rất nhanh, Cừu Loạn bắt đầu thở lại. 

Người của nước Long Võ nhìn thấy cảnh tượng này lập tức hò reo. 

Thậm chí có một vài cô gái còn kích động đến mức bật khóc. 

Xem ra một người đẹp trai vẫn luôn được mọi người yêu thích, Cửu Thiên khế vỗ tay. Tu vi của Cừu Loạn thật sự khá tốt, trận thi đấu này cũng xem như khá thú vị. 

Điều quan trọng nhất là Cừu Loạn còn giúp Cửu Thiên thăm dò xem thực lực của Tô Mạn như thế nào. 

Bây giờ, trong lòng Cửu Thiên đã có tính toán. 

Chỉ cần biết rõ thực lực của đối thủ đang ở trình độ nào mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. 

Nhưng bây giờ xem ra vẫn chưa biết được thực lực của Tô Mạn mạnh đến mức nào. Một chiêu Thiên Mệnh Đạo thật ra có thể gọi là vô địch. 

Nhưng tóm lại vẫn có thể nghĩ cách khác. 

Thực ra thứ mà con người sợ nhất vẫn là những thứ chưa biết. Một khi có sự hiểu biết nhất định về thứ đó, cũng không còn đáng sợ như vậy. 

Đại đạo chi lực, ai mà không có? 

Cửu Thiên sờ chiếc nhẫn Cửu Tiêu, có lẽ đây cũng là một cơ hội! 

Trận thi đấu thứ năm kết thúc, cuối cùng bốn người mạnh nhất cũng đã lộ diện. 

Cửu Thiên, Phong Tuấn Kiệt, Diệp Nam Thiên, Tô Mạn. 

Hình ảnh của bốn người này được treo trên bầu trời nước Kình Thiên rất lâu, trở thành truyền thuyết đời đầu. 

Nghĩ lại, trước khi cuộc thi diễn ra, hầu hết mọi người đều không nghĩ đến bốn người này sẽ trở thành bốn người mạnh nhất. 

Những người mà mọi người xem trọng là Khổng Lâm, Cừu Loạn... 

Những người này rõ ràng không có ai lọt vào top bốn người mạnh nhất. Lúc trước, nếu như có người nói hai người không thể lọt vào top bốn, sợ là có rất nhiều người đều khinh thường phản bác lại. 

Nhưng sau khi sự thật được phơi bày ra trước mặt, mọi người không thể không tán thưởng. 

Quả nhiên, trong thiên hạ vẫn còn rất nhiều cao thủ ngọa hổ tàng long. 

Nhìn bốn người lọt vào top bốn, trước khi cuộc thi đấu vạn phương chư quốc diễn ra, không ai là cao thủ nổi tiếng trong thiên hạ. 

Nhưng thực lực mà bọn họ thể hiện ra thật sự xứng với hào quang top bốn này. 

Sự thể hiện của mấy người Khổng Lâm, Cừu Loạn cũng có thể được gọi là danh xứng với thực, đánh không có vấn đề gì. 

Chỉ có thể nói là người mạnh sẽ có người mạnh hơn, núi cao còn có núi cao hơn. 

Mọi người cũng đã tận mắt chứng kiến thực lực của Cừu Thiên và những người khác mạnh như thế nào. 

Rất nhiều người đang phỏng đoán, trận chiến tiếp theo của top bốn sẽ như thế nào. 

Ai sẽ là đối thủ của ai, ai sẽ lên đỉnh. 

Đến lúc này, không ai dám chắc chắn ai sẽ chiến thắng. Trải qua cuộc thi đấu dài dằng dặc như thế này. 

Mọi người đều nhìn ra, càng về sau, thực lực tiềm tàng của cao thủ mới được phát huy. 

Nói cách khác, không ai dám chắc chắn, trong bốn người này còn có người nào đang che giấu thực lực của mình không. 

Từ ngày đến đêm, từ đường to đến ngõ nhỏ, mọi người thảo luận, tranh luận không ngừng nghỉ. 

Thậm chí còn có người vì ý kiến không hợp nhau mà ra tay đánh nhau, đánh đến mức rách đầu chảy máu, không ít người còn chết ngay tại chỗ. 

Lúc này, dưới sự bao phủ của màn đêm. 

Một số chuyện bắt đầu được thực hiện. 

Bên ngoài hoàng thành, trong một chiếc xe ngựa. 

Mấy người Linh Bối, Hàn Liên, đại sư huynh đều ở bên trong. 

Đồng thời, Tần Chính đại đế, lão Lưu và mấy người khác cũng đang ở đó. 

Vẻ mặt tất cả mọi người đều rất nặng nề, nghe Linh Bối kể lại một số chuyện. 

Sau khi Linh Bối kể xong, vẻ mặt tất cả mọi người đều rất khó coi. 

"Thật sao?" 

Tần Chính đại đế nhìn sang chỗ khác. Ngô Tân đang lặng lẽ ngồi ở đó. 

Ngô Tân khẽ gật đầu, nói: "Tất cả đều là sự thật. Đây chính là lý do tại sao Cửu Thiên không thể gặp mọi người. Mà bây giờ, mọi người cũng phải rời đi. Đây là cơ hội cuối cùng mà mọi người có thể rời đi!" 

Mọi người đều hít một hơi thật sâu, vẻ mặt Tần Cảnh hiện lên sự sợ hãi, không khỏi run rẩy nói: "Ma tu! Cả Kình Thiên này đều là ma tu, trời ơi!" 

Biểu hiện của Tần Thiên tốt hơn một chút, nhưng cũng sợ hãi không dám nói ra. Vẻ mặt của Lâm Sơ, lão Lưu và những người khác đều vô cùng nặng nề. 

Cốc! Cốc! 

Bên ngoài xe ngựa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. 

Sau đó, giọng nói của Cửu Thiên vang lên. 

eyJpdiI6IlwvNFlteDJ2ZXcrcXRKOVFBTll3QjFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImxXZW5PalVsZm5kcjlDVTZCTkJNWnQ3ZmlZdEFBYnNUZERyWmdTV2NRMWM0VWxuajdua0FRb0dYRmU2NUNoREdpKzQrVkpFYTZsQjk2U2FXK1kwVXlPTVRvZkZrU2llVkZGT0FLWkNRU0NXQkR1ZXJjMHNIXC9rV2NFc1lzWkJ6cnkxbHBBUkxGNDNxQlRVN0E5M3Nyb01OVjRBclh6UFNZMnBYdjZqUkhwQUJlNEllR3V0T2ZiaWdOYWtuc05lbmFtd3F1c3dPMGlOQVJBamRHTm14cjV3PT0iLCJtYWMiOiJkZGMxNTVhZWQxYWMwMzBjZWE1ZDc5ZTI5Njg1NmNjYWU2YzFjMDc0ODQyNDVlOWRkNWNmZmM4YjA2NjBjNWJkIn0=
eyJpdiI6Ikl6ekZOTHdtTk5cL09vUTRQakQxekNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikx4QkkxMFo2aWt2XC9ieFRSOUhUTFBpMGRTXC84bFUyTnJqRVpwUEswSjUzblpzeWFteTdNWFVwY1JiMUFRZ2pvYTFHZ1JMWHJjRE5VUEJRa0J4TnRWZGpOb0M3YXVoUGt2UmpGUjdYOHp2Mldudk5SdTFcL0lTQ3dCbjNhSzBnd0dSaDBDS0JIeUR0ZUJ1YysyZnJ4VjFSZUo3OTlzWnZYYkdXUm1DSjJZZkFIb1JRZmgwTm5VTkRrRTIzbVdRcWliN2NZZEZIR3czd04xTHdFMHpPQzRZYm02aytaSVUzTnB4Z1BVeXhPVlo4NlVBU04zRmludWNjTktjK3IwMVphNHZhcHBldHpBV2dPcU5mUTFcL2hqc0JtZz09IiwibWFjIjoiOWZjNThiYzY2MThhMDRmNTY2MDA0MDQ2ZWZjN2VmMjkzZGY3Y2M1Njc4MGQ1YWQyMzE2OTE5YTA5ZWJlY2Q2NSJ9

Cửu Thiên trầm mặc một lúc, trả lời: "Đúng vậy, không thể cứu vãn!"

Ads
';
Advertisement
x